Dạ dày lại đau!
Tống Khinh Văn ôm bụng, cả một ngày ngồi trước máy vi tính, gõ nhiều đến mức suy tư trở nên hỗn loạn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc, trời vẫn đang mưa tầm tã. Trongphòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng các đồng nghiệp gõ bàn phímlách cách. Sau khi tốt nghiệp, cô làm biên tập trong công ty mạng lớncủa thành phố G này. Nói ra cũng thật buồn cười, thành phố G là nơi chất chứa bao nỗi hận, bao ký ức đau buồn của cô, là nơi mà trước khi tốtnghiệp cô đã từng thề sẽ ra đi, để có thể quên tất cả những việc đã từng xảy ra ở nơi này, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn ở lại, nguyên nhânliệu có phải vì cô nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó anh sẽ trở về, haingười sẽ có thể gặp mặt nhau một lần, gặp mặt rồi thì có thể làm gì nữa? Điều này thì cô cũng không có câu trả lời, mỗi ngày qua đi đều sống như một linh hồn lang thang. Tô Nghệ sau khi tốt nghiệp đã rời thành phố G, bên cạnh cô cũng chẳng có người bạn nào tốt như vậy nữa. Bạn học và bạn đồng nghiệp, giữa hai bên tuy chỉ khác nhau có hai chữ nhưng trong ấyẩn chứa sự khác nhau vô cùng sâu sắc, nhưng khác nhau như thế nào thìkhông thể nói rõ được.
Hồi đầu công ty chỉ có ba người, đến nay đã tăng lên nhanh chóng, đã năm năm trôi qua kể từ ngày đó, nói nhanh không nhanh mà chậm cũng khônghẳn, Tiểu Nghệ nói anh đã trở về được một năm rồi, nhưng anh và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-viet-cau-chuyen-cua-chung-ta/252342/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.