Tối ngày hôm sau, lúc tám giờ ba mươi phút, Khinh Văn xách một túi đồlớn đến nhà hàng, lúc này nhà hàng sắp đóng cửa, Khinh Văn mượn bếp,muốn đích thân mình chuẩn bị một bữa cơm để chúc mừng sinh nhật NhưSênh.
Mấy nhân viên học việc trong nhà hàng chuẩn bị về cũng xán lại nhòmnhòm. “Bao nhiêu là đồ ăn thế này đều dành cho anh Phạm thưởng thức à?”, một người liếc nhìn đống đồ ăn hỏi, “anh Phạm thật là hạnh phúc, kiếpsau mình cũng muốn làm con trai!”.
-“Được không đấy, dù cậu có là con trai thì cũng chẳng có ai thích, cậutưởng người nào cũng tốt như Khinh Văn à?”. Tiểu Phàm nói, “Khinh Văn,thật sự là không cần chúng mình ở lại giúp chứ? Một mình cậu có làm được không đấy?”.
-“Được mà, được mà!”. Khinh Văn mỉm cười gật đầu, họ không biết rằng nấu nướng cho người mình yêu hạnh phúc đến nhường nào, nghĩ đến đây, khóemiệng cô bất giác nở một nụ cười.
-“Thế thì bọn mình về thật đây”, Tiểu Phàm nói, “Cậu có chìa khóa rồi đấy, buổi tối chỉ cần khóa cửa lại là được!”.
-“Mình biết rồi!”.
Mấy người vui vẻ chào nhau ra về, chỉ còn lại Khinh Văn.
Cô một mình bận rộn nấu nấu nướng nướng, thời gian cứ thế trôi đi, khi cô nhìn đồng hồ thì cũng đã gần chín giờ ba mươi phút.
Cô bật bếp, để lửa nhỏ hầm canh xương, những tiếng “ục ục” nho nhỏ liêntục phát ra, mùi thơm thoang thoảng phảng phất bay trong không khí. Bởivì làm cho Phạm Như Sênh ăn, tay nghề nấu canh xương của cô ngày càngđược cải thiện, đến đầu bếp của nhà hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-viet-cau-chuyen-cua-chung-ta/252338/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.