Cái ngày em gái Lâm có thể xuống được giường, ánh mặt trời đúng lúc chiếu rọi, Nhị Hào đang ở trong sân chải lông cho Tiểu Hắc.
“Tao cảm thấy mày gần đây trắng hơn, mày có thấy vậy không?”
Tiểu Hắc: “Ngao~~”
Nhị Hào nhìn thấy em gái Lâm thì eo lại đau, không chỉ eo đau mà còn có thận hư, nhưng ván đã đóng thuyền, không chịu trách nhiệm thật sự có thể coi là rác rưởi, rất không đàn ông.
“Tinh thần thú của anh? Tinh thần thú của dẫn đường là sói, tôi chỉ thấy qua có mình anh.” Em gái Lâm sờ sờ đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc nằm sấp xuống lộn một vòng, “Gru gru gru” kêu loạn lên.
“À… đúng.” Nhị Hào không nhìn Tiểu Hắc nữa, “Nói mới nhớ, tinh thần thú của cậu là gì?”
“Một con rồng.” (Truyện của Lại Trùng Cung)
“Gì!?”
“Đừng xem nó, tính tình của nó không tốt.”
“Ờ ờ.”
Kích động cũng khóc, đau khổ cũng khóc, vui vẻ cmn cũng khóc, tính tình quá không tốt.
“Đồ của cậu đã sửa xong chưa?” Nhị Hào cầm lược chải chải trên người Tiểu Hắc mấy cái, nhổ xuống vài sợi lông bóng mượt, “Khi nào thì về?”
Em gái Lâm ngẩn người: “Một khoảng thời gian nữa, anh…”
Nhị Hào cười: “Vất vả cậu mấy ngày nay ở chỗ tui ăn cơm canh đạm bạc.”
Em gái Lâm mím miệng, đi tới kéo người lại, vừa thấy vẻ mặt đang muốn khóc của Nhị Hào, tay còn đang túm mấy cọng lông của Tiểu Hắc, ngón tay buông ra, tụi nó cứ thế liền bay tá lả xuống dưới.
Nhị Hào chỉ cảm thấy ngón tay đang lau nước mắt cho hắn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-nhat-ve-chai/974812/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.