Nhị Hào vì để xách người về, thật ra quan trọng là xách máy bay chiến đấu về, hắn không thể không thả tinh thần thú của mình ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, phát hiện đó là một con sói trắng như tuyết cao tới tận 2 mét. Hắn là một dẫn đường nho nhỏ thì lấy đâu ra tinh thần thú mạnh mẽ như vậy?
Cho nên không tới một phút nữa, nó đã run run tại chỗ, từ 2 mét biến thành 1 mét.
“Xem mày lớn lên trắng như thế, thôi thì tên là Tiểu Hắc đi.”
Nhị Hào lúc ấy phá lệ ân cần mà vuốt đầu của nó, Tiểu Hắc vừa nghe lại tiếp tục run mình, còn có xu thế tiếp tục thu nhỏ lại, bị tiếng hú của Nhị Hào ngăn lại, cho nên vẫn duy trì tình trạng không lớn không nhỏ như thế này.
Năng lực của thú đều tuỳ vào chủ nhân, con sói này so với lần đầu tiên Nhị Hào gặp đã đen đi không ít, màu lông cũng dơ hầy. “Nếu có thể tắm rửa, mày sẽ không đen như vậy nữa.”
Tiểu Hắc cọ cọ lòng bàn tay của hắn, sau đó chạy theo quả bóng do Nhị Hào ném xuống, phía sau nó là một chiến máy bay chiến đấu cùng một người đàn ông mặt mũi dính đầy tro bụi đi.
Nhị Hào bị xóc tới muốn ói, nhưng đầu tiên vẫn đi tới chỗ bác sĩ Thổ mua hộp thuốc, hắn có chút đau lòng mà xuất tiền ra, bác sĩ Thổ ra hiệu, hắn khó hiểu xích lại gần, kết quả cuối cùng vậy mà không cần trả. Bởi vì bác sĩ Thổ cũng bị chế phục kia mê hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-nhat-ve-chai/974804/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.