Chương trước
Chương sau
21.
Rất lâu sau đó, tôi không nghe thấy giọng nói của Hạ Phi nữa.
Một lúc lâu sau, tôi dường như cảm thấy lòng bàn chân nóng bừng lên.
Sau đó, đột nhiên mặt bàn trong phòng bếp truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến tôi sửng sốt, ý thức của tôi lập tức khôi phục, tôi chớp mắt, nhìn thấy anh mắt của Hạ Phi đang đối diện với tôi.
Không biết tại sao tôi cảm thấy có hơi xấu hổ.
Hai người chúng tôi cứ nhìn nhau một cách kì quái như thế, tôi đảo mắt nhìn mặt cậu ta vài lần, hít một hơi thật sâu, cuối cùng lại nhìn cậu ta, thản nhiên nói: "Cậu nói xong chưa?"
"Ừ." Cậu ta gật đầu.
"Ừ." Tôi cũng gật đầu, sau đó nói, "Chuyện kia, sau đó thì sao?"
Hạ Phi hơi cúi đầu nhìn tôi, không lên tiếng.
"Tôi nói sau đó." Tôi dời tầm mắt, sau đó lặp lại câu hỏi: "Lần đó cậu gặp lại tôi, sau đó thì sao?"
Nghe xong, giống như cậu ta đang suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng nói: "Người mà anh đánh bị thương đưa vào bệnh viện khi đó, thông qua người đó em biết một ít thông tin về anh.
"Anh không thay đổi nhiều so với trước đây." Cậu ta nhấn mạnh từng chữ: "Vẫn như vậy, đẹp trai và rất thu hút."
"Rất... khụ, đánh nhau vẫn mạnh mẽ như vậy."
Tôi cảm thấy mà Hạ Phi muốn nói là vẫn đang yêu như trước.
Cũng may, cuối cùng cậu ta cũng thu lại lời nói mà không nói ra.
Tôi lại gật đầu: "Ồ."
"Còn quán bar thì sao?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Em có người quen ở đó." Cậu ta tiếp tục nói: "Lúc đó em không nghĩ tới anh sẽ đến nơi đó cho đến khi người kia gửi tin nhắn cho em."
Trong nhà, Hạ Phi có thể được coi là một người khiến gia đình nể mày nể mặt, nhưng sau khi cậu ta đi làm thì không còn liên lạc nữa, tôi nghe Hạ Phi nói như vậy.
Lúc đó tôi thật sự cho rằng trong nhà cậu ta có chuyện gì đó nên mới không liên lạc nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải là có chuyện không tốt mà có lẽ là vì cậu ta comeout.
Tôi cụp mắt suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn đáp lại: "Ừm."
Bây giờ sự lúng túng cứ ngấm dần trong bầu không khí.
Tôi đã ăn hết bánh từ lâu, tờ giấy lót bánh kem hiển nhiên bị ném trên kệ bếp, tôi lúng túng liếc mắt nhìn, hai mắt đảo quanh, cuối cùng cầm cốc nước bên cạnh lên.
Tôi đã uống hết nước.
Tôi đã uống cạn nước từ lúc nào?
Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào đáy cốc màu trắng sứ, chưa kịp hiểu ra nguyên cớ thì chiếc cốc đã rời khỏi tay, ngay sau đó, tôi thấy một bóng người đột nhiên lao tới trước mặt mình, sau đó tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Lúc này, Hạ Phi đang chống hai tay lên kệ bếp nơi tôi đang ngồi, đầu cậu ta hơi cúi xuống, ngay sau đó cậu ta đã ở rất gần tôi.
Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt u tối, hơi nóng tỏa ra trên người "vụt" một phát nhào về phía tôi.
"Tôi lúng túng ngước cổ lên, hỏi cậu ta: "Làm gì?"
Yết hầu của cậu ta dường như không ngừng chuyển động, trong khi cơ thể cậu ta hướng về phía tôi, giọng điệu có phần chán nản: "... Em đã nói xong rồi, bây giờ anh đã biết hết mọi chuyện, em một chút cũng không gạt anh."
Tôi ngồi trên kệ bếp cử động một chút.
Gật đầu: "Thì sao?"
"Vì vậy -" Ánh mắt cậu ta bắt đầu đảo loạn trên khuôn mặt tôi, tôi cảm thấy cậu ta không thể tập trung được.
Cuối cùng cậu ta nhìn vào mắt tôi và hỏi: "Anh đồng ý để em theo đuổi anh?"
Tôi chưa kịp trả lời thì đã nghe cậu ta nói tiếp: "Cho em một cơ hội? Một cơ hội cũng được hoặc nếu anh không thích thì em sẽ lại là đàn em của anh?"
Cút, ai muốn cậu ta làm đàn em chứ.
Nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng để trả lời cậu ta, ngay cả giọng nói của Hạ Phi cũng trở nên ù ù bên tai không thể nghe rõ, tôi không biết tôi và Hạ Phi đang duy trì ở tư thế nào nữa. Trong tiềm thức, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang lao vào phía tôi từ mọi hướng.
Cậu ta sáp vào còn khiến cho cả hai gần như dính vào nhau.
"Trước tiên cậu...." Né xa tôi ra một chút.
Nhưng tôi còn không có nói hết câu, không phải vì không có tâm trạng mà là do không có cơ hội.
Tôi cảm thấy trên môi có thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm.
Ngay sau đó, khuôn mặt Hạ Phi phóng đại trước mắt tôi, lớn đến mức ngả bóng trước mắt tôi và cũng vì như thế tôi nhìn thấy rõ lông mi của cậu ta.
Thứ trên miệng tôi dường như động đậy, vừa chớp mắt, tay của Hạ Phi đã đè lên gáy tôi, giây tiếp theo tôi thấy áp lực trong miệng đột nhiên tăng lên.
... Con mẹ nó.
"Chết tiệt!" Tôi lập tức phản ứng lại, co chân lại, hướng đầu gối lên đỉnh đầu, dùng tay nhéo cổ Hạ Phi, sau đó dùng sức đẩy cậu ta ra.
Tên này dám cưỡng hôn ông đây sao??!
Khi tôi hoàn hồn lại, Hạ Phi đã cách tôi một mét.
Tôi không thể tin nhìn cậu ta, cậu ta không nói gì nhưng ánh mắt cậu ta dán chặt trên mặt tôi, bầu không khí trở nên hỗn độn, khiến tim tôi đập loạn xạ một cách không thể hiểu được.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ xâm nhập vào não tôi, giống như một cú bứt phá thoát khỏi mặt bàn dưới mông, lại giống như đạp lên kẹo bông gòn. Một lúc sau dường như tôi cảm thấy mình đang ở một không gian khác, tôi chỉ có thể cảm nhận được một cỗ nhiệt đang dần lan tỏa.
Đúng vậy, trời nóng, mặt tôi như bị nướng trên lửa vậy, nóng quá.
Lúc này dường như Hạ Phi khẽ cười.
Cuối cùng tôi cũng có cảm giác trở về thế giới thực.
Tôi nhìn cậu ta, phát hiện cậu ta không biết từ lúc nào lại đi tới trước mặt tôi, cậu ta lại chống tay xuống kệ, hơi thở hổn hển và đôi môi hơi mím lại.
Cậu ta nhẹ giọng hỏi: "Lần đầu tiên hôn sao?"
"Nụ hôn đầu cái rắm." Tôi phản bác theo phản xạ, lúc tỉnh táo lại thì mới phát hiện Hạ Phi đang nhìn tôi với nụ cười trên môi.
Tôi ngẩn người, vẻ mặt tràn đầy tự tin và ương ngạnh của cậu ta khiến tôi rất... khó chịu.
Tôi chợt nhận ra rằng, có thể Hạ Phi đã nắm được điểm yếu của tôi.
"... Làm sao?" Vì vậy, tôi chống tay, ngồi vững vàng, hất tóc, nói: "Chỉ có cậu cưỡng hôn còn người khác thì không được sao?"
Sau đó, tôi cảm thấy hài lòng khi thấy khóe miệng của Hạ Phi lập tức cụp xuống, nhưng tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt sau đó của Hạ Phi, bởi vì dứt lời khoảng hai giây, cậu ta ôm lấy mặt tôi, sau đó lập tức áp sát lại.
Môi cậu ta lại dán chặt vào môi tôi.
Tôi bắt đầu giằng co.
Căn bếp nhỏ này rõ ràng không đủ sức chống đỡ hai người đàn ông đang trong thế giằng co, xoong nồi rơi loảng xoảng khi tôi với tay kéo áo cậu ta, còn mớ rau vừa mua thì vô tình bị ép vào góc khi cậu ta đang cố gắng ôm tôi.
Âm thanh "loảng xoảng" khi đồ dùng trong bếp rơi xuống, còn có âm thanh của tôi và Hạ Phi khi giằng co, vì mất trọng tâm mà kéo nhau ngã xuống đất, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.
Hạ Phi chống đỡ tốt hơn so với tưởng tượng, tôi cảm thấy khó đối phó hơn.
Ngay cả lực nắm đấm của tôi rơi trên người cậu ta không hề nhỏ thì cậu ta vẫn giữ chặt quần áo của tôi, môi cậu ta áp lên môi tôi hết lần này đến lần khác.
Nhiều lần, cậu ta đè lên tôi trên sàn nhà lạnh lẽo, còn tôi hết lần này đến khác ngồi trên người cậu ta, dùng sức bẻ cánh tay đang ôm tôi rất chặt.
Chỉ là không biết từ lúc nào, sự giằng co giữa hai chúng trở nên yên tĩnh.
Tay Hạ Phi vẫn ôm chặt lấy tôi, nhưng dường như nắm đấm của tôi không rơi xuống bụng cậu ta nữa, mà hướng về phía đầu cậu.
Miệng tôi đau khi cậu ta hôn quá mạnh, vì vậy tôi dùng lực kéo tóc cậu ta ra một chút.
Sau đó lại cắn lên miệng cậu ta một phát.
Tuy nhiên, có vẻ như Hạ Phi đã hiểu sai ý tôi, môi cậu ta càng dính chặt vào môi tôi, đầu lưỡi cậu ta càng chuyển động hơn khiến sức nóng trên môi càng lúc càng cao.
Sau đó, lưỡi tôi co rụt lại vì đau, bị răng của Hạ Phi cọ vào khiến tôi cau mày.
Ngu ngốc! Người này rốt cuộc có biết hôn hay không?
Hôn cũng không biết, còn đòi theo đuổi cái rắm.
Vì vậy, tôi lại cắn một phát trên lưỡi cậu ta.
Phát cắn này khiến Hạ Phi khựng lại, đôi tay đang ôm chặt tôi dường như run lên và bắt đầu buông lỏng.
Tôi không nhúc nhích, cứ như vậy yên lặng nhìn khuôn mặt của Hạ Phi dần hiện rõ trước mắt tôi.
Cậu ta nhìn tôi trong giây lát rồi bất chợt mỉm cười.
Sau đó, cậu ta di chuyển bàn tay từ đỉnh đầu xuống cằm tôi, rồi lại lướt lên nhéo vào tai tôi.
Rất hiếm lạ là lần này tôi không lập tức đẩy cậu ta ra.
Cậu ta trông có vẻ vui hơn, tầm mắt luôn nhìn đi nhìn lại giữa mắt và môi tôi, cuối cùng hỏi: "Chúng ta sẽ ở bên nhau?"
"Anh à?" Cậu ta gọi tôi.
Tôi không trả lời, tôi chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của hai chúng tôi rất gần, cách nhau chưa đến 10cm.
"Anh Khải?" Cậu ta lại gọi tôi lần nữa bằng âm giọng rất trầm.
"Im đi." Tôi đẩy tay cậu ta ra.
Phiền chết đi được, ồn ào quá.
Để tôi suy nghĩ, để cho tôi suy nghĩ kĩ đi.
"Ở bên nhau, ở bên em anh sẽ không chịu bất cứ thiệt thòi nào, mọi chuyện em đều nghe lời anh."
Cậu ta không thể im lặng để tôi suy nghĩ một chút sao?
"Ở bên nhau mỗi ngày em đều làm bánh dâu tây cho anh."
Giọng nói của Hạ Phi vẫn văng vẳng bên tai tôi.
"Toàn bộ tiền em kiếm được sẽ chỉ để mua bánh bao ngọt nhân đậu đỏ và hình xăm dán mà anh thích."
"Cút, ai muốn tiền của cậu," tôi rống vào mặt cậu ta, "Cậu đang dỗ bé gái bằng cách đưa hết tiền của cậu đó à?"
Tôi muốn bật cười.
Ngu ngốc.
Nhưng nghe xong lời này, khóe miệng của Hạ Phi càng nhếch cao hơn, nghiêng người về phía tôi, trán cậu ta dường như chạm vào trán tôi.
Cậu ta nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, sau đó ghé vào tai tôi nói: "Vậy thì em sẽ dán hình xăm cho anh cả đời."
......Mẹ kiếp.
Tên này vẫn đang nghĩ về việc dán hình xăm cho tôi.
Món nợ lần trước dán hình xăm sau lưng còn chưa tính, ở đó mà đòi dán hình xăm?
"Có được không?" Hạ Phi hỏi lại tôi.
Tôi không trả lời, tôi chỉ kéo cổ áo cậu ta lại và chặn miệng cậu ta lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.