Này không phải ảo giác của Ngôn Hoài, từ tối hôm qua, sau khi xảy ra vụ hôn môi bất thình lình kia, Cố Tiêu đối cậu giống như so với lúc trước tốt hơn.
Ví dụ như cậu ngủ gục trên sô pha, thời điểm gục trên vai Cố Tiêu, cậu khi đó vẫn có một chút cảm giác, chỉ là Ngôn Hoài lúc ấy quá mệt nhọc, cũng thật sự lười mở mắt, liền tùy ý để Cố Tiêu đem đầu cậu dựa lên vai, đương nhiên cậu thích Cố Tiêu đối cậu loại hành động tri kỷ này.
Thật lâu không có hưởng thụ cảm giác người khác đối tốt với mình.
Khi tỉnh lại, dưới đầu Ngôn Hoài cảm nhận được sự mềm mại, nguyên lai là nằm ở trên một cái gối ôm, trên người còn thấy một tấm thảm lông nhỏ, lại vừa thấy, lót dưới gối ôm là chân Cố Tiêu……
Thanh âm Cố Tiêu từ phía trên truyền đến, “Tỉnh?”
Ánh sáng trong phòng khách tương đối tối tăm, đồng hồ trên tường hiện 5 giờ năm phút, đã sang tháng 10, ngày ngắn đêm dài.
Trong phòng khách không bật đèn, nguồn sáng trong phòng đến từ TV, thanh âm bị chỉnh nhỏ, giống như có ai đang nói lẩm nhẩm.
Ngôn Hoài nghe thấy thanh âm, đối diện với đôi mắt Cố Tiêu, hai mắt chạm nhau, tim Ngôn Hoài đập ngày càng nhanh.
Ánh mắt Cố Tiêu ở nơi tối tăm ít ánh sáng có vẻ đặc biệt nhu hòa, đặc biệt ôn nhu, hình như là nhìn chăm chú vào trân bảo*.
(*) Chỉ chung đồ châu ngọc vàng bạc quý báu
Đã từng có người nói qua, một người cảm thấy cô đơn nhất là thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-thuc-vat-dai-lao-lien-hon-sau-han-tinh/243874/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.