Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Diên
(Tuyến thời gian là khi đại ca vừa khôi phục trí nhớ, trước lúc gặp lại Giang Tự Hành 3 tháng.)
Bóng đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, mưa như trút nước xuống mái hiên.
Giang Phong Lâm đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, ngồi trên giường thở hổn hển, mồ hôi túa ra trên trán. Cảnh tượng trong quá khứ xuất hiện đứt quãng liên tục, cuồn cuộn tuôn ra như thuỷ triều trong tiếng sấm giữa đêm mưa…
Giang phủ Đại Diên ngói xanh tường trắng, trong nội viện có vài cây ngô đồng, hai cha con đang luận bàn tỉ thí dưới gốc cây…
Cha, A Tự…
Giang Phong Lâm nắm chặt chăn trên giường, lồng ngực phập phồng, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại
Sấm vang ùng oàng, mưa ngày càng to.
Giang Phong Lâm đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, thấy sắp xếp trong phòng có chút lạ lẫm, sững sờ một lúc mới nhớ ra mình đang ở khách điếm.
Vì trốn Đoan vương mà đã hai ngày y không về vương phủ rồi.
Vương phủ… Những kí ức về đêm hoang đường đó ùa vào đầu y nườm nượp: mùi rượu đậm đặc quanh quẩn trong cổ họng, quần áo rơi đầy đất, tiếng thở dốc, bóng dáng quấn quýt sau màn che…
Hồ đồ! Giang Lâm Phong đưa tay che mắt, thở dài, hắn say, sao ngươi lại… Hồ đồ!
Đêm hôm đó, y đang định đi ngủ lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, hình như là Hứa Nhị trong phủ.
“Vương gia.” Hứa Nhị đỡ Đoan vương đang lảo đảo, sợ hắn không cẩn thận bị ngã, “Ngài chậm một chút…”
Đoan vương say khướt tiến lên gõ cửa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-chung-ao/1175976/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.