Chuyển ngữ: Aki 
Chỉnh sửa: Mọt, Diên 
Lâm Tử Nghiên nâng chén trà nóng ngồi cạnh bàn, giương mắt nhìn Giang Tự Hành bên cạnh. 
Cũng không biết người này bị làm sao, đen mặt ngồi im cứ như người ta nợ hắn mấy trăm lượng bạc. 
Lâm Tử Nghiên kéo tay áo hắn, hỏi: “Người mới nãy… Là đại ca ngươi à?” 
Giang Tự Hành gật đầu. 
Lâm Tử Nghiên lại hỏi: “Tại sao huynh ấy lại ở đây?” 
Giang Tự Hành không nói gì, sắc mặt trầm xuống. 
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Giang Phong Lâm mang theo một thân hàn ý đi vào. 
“Người bên ngoài đi về phía Nam rồi.” Y đóng cửa lại, đi đến cạnh bàn nói, “Chắc bọn họ không lục soát nơi này nữa đâu.” 
Giang Tự Hành vẫn không nói chuyện, khẽ cúi đầu, bàn tay vô thức nắm chặt. 
“A Tự…” Giang Phong Lâm đi tới, vừa đặt tay lên vai Giang Tự Hành thì hắn chợt đứng phắt dậy hất ra. 
Giang Phong Lâm sửng sốt: “A Tự…” 
“Ba năm.” Giang Tự Hành ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: “Huynh vẫn khỏe mạnh, vì sao không trở về?!” 
Ba năm qua hắn tìm tung tích của đại ca đã nghĩ tới vô số khả năng, hoặc là bị trọng thương, hoặc là bị bỏ tù, thậm chí kết quả xấu nhất hắn cũng từng nghĩ tới. Duy chỉ có một điều duy nhất chưa từng nghĩ đến là Giang Phong Lâm khỏe mạnh ở lại Bắc Kỳ, còn thuận lợi thăng quan tiến chức, giờ đã là Trưởng sử ở phủ Đoan vương. 
“Ta…” Giang Phong Lâm không biết phải nói gì, cũng không biết phải kể từ đâu. 
“Cho dù huynh không trở về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-chung-ao/1175943/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.