Chuyển ngữ: Siesta
Chỉnh sửa: Mọt, Sắc
Trên đường người đến người đi, mọi người vừa nghe tiếng la đã sôi nổi quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ.
“Ngươi làm gì?!” Ninh Mạt giãy giụa muốn rút tay về lại bị Triệu Phụng nắm chặt, “Ai sàm sỡ ngươi?! Buông ra!”
Triệu Phụng tỏ vẻ bị kinh sợ, “Ngươi sờ ta làm gì?! Không biết xấu hổ!”
Ninh Mạt: “…” Tiên sư ngươi! Ngươi mới là cái đồ không biết xấu hổ!
Người qua đường vừa thấy tình huống này thì cho rằng Triệu Phụng bị quấy rối, chỉ trỏ Ninh Mạt.
“Người này nhìn lịch sự văn nhã, sao lại…”
“Đúng vậy, trông có vẻ là người đứng đắn, vậy mà dám làm bậy ngoài đường!”
“Ảnh hưởng danh dự người đọc sách!”
“Giữa ban ngày ban mặt, đúng là háo sắc thành liều!”
“Thói đời bây giờ…”
“Không phải, ta không…” Ninh Mạt còn chưa nói xong thì Triệu Phụng đã lôi y đi, “Vừa thấy đã động tay động chân, cho rằng ta dễ bắt nạt đúng không! Đi, cùng ta đến quan phủ!”
“Ta không có! Ngươi buông tay ra!” Ninh Mạt gạt tay ra muốn chạy, khổ nỗi sức Triệu Phụng quá lớn nên lại bị kéo đi.
Bọn họ lôi lôi kéo kéo đến một ngõ nhỏ không người, Ninh Mạt bỗng nhiên cảm thấy sau cổ đau nhức, hôn mê bất tỉnh.
Khi y tỉnh lại thì phát hiện mình bị trói tay chân, nhốt ở một gian phòng chứa củi.
“Ở trong này, không chạy được.” Ngoài cửa bỗng truyền tới âm thanh trò chuyện, chỉ một lát sau cửa phòng “lạch cạch” mở ra.
Ninh Mạt vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Tử Nghiên đỡ Giang Tự Hành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-chung-ao/1175931/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.