Chuyển ngữ: Siesta
Chỉnh sửa: Mọt, Sắc
Lâm Tử Nghiên cũng không cố ý gạt người. Lúc Triệu Phụng hỏi y tên gì thì vừa khéo có một đại hán đi qua, còn đụng phải y.
Y bỗng nhiên nhớ tới Vương Phú Quý mấy ngày trước đến phủ giao thịt cũng béo khỏe như vậy, không khỏi lẩm bẩm nói: “Vương Phú Quý…”
“Vương Phú Quý?” Triệu Phụng lại hỏi, “Nhà ở đâu?”
Lâm Tử Nghiên: “… Ở Thành Đông, bán thịt heo.”
Triệu Phụng hơi kinh ngạc: “Nhìn không ra đó, trông lịch sự văn nhã vầy mà bán thịt heo à?”
Lâm Tử Nghiên: “… Không phải, là cha ta…”
Sau đó y biến thành Vương Phú Quý, cha y là người bán thịt heo ở thành Đông.
Giang Tự Hành khiêng bao tải nhảy xuống đầu tường, đi tới chỗ Lâm Tử Nghiên.
Bao tải kia giật giật, phát ra tiếng “ưm ô”.
Lâm Tử Nghiên cả kinh, không khỏi lùi về sau: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Giang Tự Hành thả bao tải xuống đất, mở bao, Lâm Mặc lập tức chui đầu ra.
“Hu hu hu…”
“Tiểu Mặc?!” Lâm Tử Nghiên giật mình, “Sao ngươi lại…”
À, thì ra là Tiểu Mặc, Giang Tự Hành nghĩ, không phải đều là đen à?
(*) Mặc 墨, Hắc 黑 đều có nghĩa là đen.
Miệng Lâm Mặc bị nhét khăn, tay chân đều bị trói. Cậu giãy giãy dây thừng trói trên người, vô cùng tủi thân nhích về phía Lâm Tử Nghiên: “Ưm ưm ưm…”
Lâm Tử Nghiên vội vàng muốn cởi trói cho cậu.
“Đợi chút.” Giang Tự Hành nói, “Cậu ta ồn quá, cứ trói lại đã.”
Sau khi Lâm Mặc tỉnh lại đã mắng hắn như thể không biết mệt, xỉ vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nguoi-chung-ao/1175913/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.