Trăm hoa đua nở khắp nơi theo gió mà đung đưa, cũng biểu hiện thân phận tôn quý của chủ nhân nơi này, và đương nhiên, vương tử của Tề Vân quốc lại càng đủ tư cách.
Hai đứa nhóc mặt đối mặt đứng đó, đứa lớn ước chừng tám, chín tuổi, cười như hoa nở, đang ha ha sờ đầu đứa bé lùn hơn nó một cái đầu, đứa bé chu cái miệng giận dỗi quay mặt đi.
“Đệ sẽ nhớ ta sao? Phong Phong!” Cúi đầu nhìn tiểu hài tử, đứa lớn nói.
“Hừ.” Ta còn lâu mới nhớ ngươi.
“Đệ chờ ta trở lại, ta sẽ giúp đệ trở thành một vị vương vĩ đại nhất! Có được không? Phong Phong…” Sờ sờ, ôi mặt đệ đệ mềm quá đi.
“Không thèm, ta không cần ngươi giúp, Phong nhi tự mình cũng sẽ thành vị vương giỏi nhất.”
“Nhưng mà, có ca ca giúp, đệ sẽ càng giỏi hơn!”
“Không cần! Ta tuyệt đối không cần ngươi giúp ta!” Phi, ta còn lâu mới bị ngươi gạt.
“…” Hài tử lớn hơn vẻ mặt đầy ủy khuất thương tâm, đôi mắt cũng như bị bịt kín một tầng hơi nước, trông thật đáng thương, đã thế còn cứ nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhi đang cố tỏ ra quật cường kia. Thấy vậy, đứa bé chột dạ, phảng phất như bản thân không đúng, ngay cả những năm tháng bị hắn ức hiếp, hãm hại, đùa bỡn cũng quên…
“Cái kia… được rồi, dù sao cũng có nhiều người giúp ta, ta miễn cưỡng đồng ý vậy.
Vừa nói xong, tiểu hải tử hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, bởi vì kẻ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nghiet/2501522/quyen-2-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.