Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Thật xấu hổ!!
Kỳ cắn cắn môi, đột nhiên bị Lận đâm mạnh một cái…
Lận vô cùng thuận lợi tiến vào bên trong, khiến hắn thở dài thoải mái mà hưởng thụ…
Một lần rồi lại một lần rong ruổi trong đóa hoa tươi đẹp đầy quyến rũ…
“…Đủ rồi… đủ rồi… a a….” Kỳ cố đẩy Lận ra: “Mấy lần rồi hả… dừng lại đi…”
Lận liềm giọt mồ hôi trên người Kỳ, rồi nói: “Không đủ… một lần nữa thôi… một lần cuối cùng…”
Hốc mắt Kỳ đã ươn ướt! Cũng mấy lần rồi… mà lần nào hắn cũng kêu lần cuối… Ngoài cửa sổ, trời đã tối thui, thế mà Lận còn tham lam không chịu dừng, cứ như muốn mình chết ở trên giường vậy.
Cuối cùng, ngay cả khí lực để nói cũng không còn, Kỳ như một con búp bê mặc Lận xoay qua xoay lại, đến khi thỏa mãn, hắn mới ôm Kỳ đi ăn cơm, lúc này, Kỳ còn không có sức để trừng hắn nữa.
Buổi tối, Lận đương nhiên ôm Kỳ lên giường, bất quá, lấy tình hình bây giờ của Kỳ, quả thật có muốn làm cũng không được, Lận đã phát tiết mấy lần, cũng không còn mấy sức nữa, cho nên, ban đêm coi như đã bình tĩnh trôi qua!
Ngày hôm sau, Kỳ kéo theo cái eo đau nhức bò lên xe ngựa, vốn Kỳ định cưỡi ngựa, nhưng đêm qua bị Lận giày vò cả đêm, giờ này ngồi trên lớp da thú dày mềm mại mà Kỳ còn cảm thấy khó chịu.
Lúc xe ngựa đi xa, ánh mắt Lận dần trở nên mông lung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nghiet/2501501/quyen-2-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.