Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“Ca ca, tỉnh dậy rồi hả?”
Không thấy người đâu mà chỉ nghe thấy tiếng, Kỳ giật mình ngồi dậy, còn chưa kịp ăn mặc chỉnh tề, Lận đã đẩy cửa vào!
“Lớn thế này rồi… mà không biết quy củ…” Kỳ quở trách nhìn hắn.
Lận “chậc” một tiếng: “Đâu ai dám nói gì…”
Thấy ánh mắt Kỳ thay đổi, Lận vội vàng câm miệng: “Chỉ một lần này thôi… lần sau ta không dám nữa!”
Nhìn Lận cười cười lấy lòng, Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi bắt đầu mặc xiêm y.
“Sao hôm nay đến sớm thế?”
“Đến cùng ngươi ăn sáng chứ sao, thế nào, không phải chúng ta đã thống nhất sẽ cùng đến thư phòng sao?”
“Ừ.” Chuyện ngày hôm qua, không ngờ Lận còn nhớ rõ, lại rất để tâm, điều này làm Kỳ cảm thấy rất vui.
“Đi, chúng ta đi ăn thôi!” Lận vừa nói vừa kéo Kỳ ra ngoài.
“Chờ, chờ chút…. quần áo…” Rút tay lại, Kỳ vừa bất đắc dĩ nhìn hắn, vừa tiếp tục cài nốt nút áo.
Xấu hổ cười cười, Lận nói: “Tại ta không nhìn thấy mà…”
“Đói thế sao? Vậy đi trước đi, không cần chờ ta!”
Hả… “Không phải… chỉ là… ai nha, hôm nay người ta thấy vui… cho nên mới…” Hai tay khoanh trước ngực ngụ ý xin lỗi, hôm qua mới phát biểu “không gọi ngươi là ca ca nữa”, cứ như là đang tỏ tình, làm Lận khó tránh khỏi có chút kích động.
“Được rồi, đi ăn thôi.” Kỳ nhìn bộ dạng cà lăm của hắn, cũng không muốn làm khó hắn nữa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nghiet/2501495/quyen-2-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.