Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Băng Tiêu
Ngắm nhìn ánh trăng tròn sáng tỏ thuần khiết trên bầu trời đêm càng làm Kỳ cảm thấy bản thân không sạch sẽ… Mặt trăng mặc dù khuyết, nhưng sẽ có một ngày tròn. Mà mình thì từ trong ra ngoài cũng bắt đầu thối rữa, cho dù làm gì cũng không bao giờ trở nên sạch sẽ như trước được nữa…
“Muộn quá rồi, ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
Người bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ có điều Kỳ giống như không nghe thấy, tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Mà cơ hồ Tề Thị Vân cũng đã dùng hết kiên nhẫn mà thô lỗ nắm lấy cánh tay Kỳ rồi kéo hắn lên giường.
“Hạ lưu!” Khí lực kém xa hắn, cho nên mãi đến khi Kỳ bị hắn lột áo ngoài rồi đặt lên giường mà không thể phản kháng mới mở miệng chửi hắn.
“Ngươi…” Câu hạ lưu này khiến trán Tề Thị Vân hiện đầy gân xanh, hắn tiến lại gần, nhưng không phải để đánh Kỳ, mà là kéo chăn bông trên người Kỳ, sau đó cởi quần áo nằm ở bên cạnh.
“…” Người này hôm nay thật kỳ quái, ánh mắt hoài nghi của Kỳ không ngừng suy đoán Tề Thị Vân.
“Nhìn cái gì, ta thấy ngươi bệnh chưa hết, nếu làm nữa chỉ sợ cái mạng nhỏ của ngươi cũng mất.” Giọng nói của Tề Thị Vân không khỏi cao lên vài phần, “Chờ ngươi khỏe lại, xem ta trị ngươi như thế nào …” Rồi sau đó lại dần hạ thấp xuống.
“Hừ.” Biết ngay ngươi không có lòng tốt mà, hừ lạnh một tiếng, Kỳ quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nghiet/2501358/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.