Editor: Xiao Zi
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Lận dường như nghe được cả tiếng máu đang sôi sùng sục… thật đau lòng… Khó mà có thể chịu đựng thêm được nữa, hắn trong mắt căn bản không có mình, làm người thân, hắn không cần mình, làm người yêu, hắn căn bản cũng không thừa nhận. Hắn thậm chí không thấy mình vì hắn mà làm cái gì, nỗ lực cái gì, năm đó chính mình đã ngưỡng mộ, ỷ lại vào vị ca ca này, mà hắn, lại vì một người phụ nữ, không chút lưu tình đem mình đi tặng cho một lão già ghê tởm biến thái, chỉ vì cái thứ dược giả tạo kia. Ngay lúc chính mình sống không bằng chết, hắn lại cùng nữ nhân đó chàng chàng thiếp thiếp. Bi thương của mình hắn căn bảo chưa từng cảm nhận qua!
“Chát!” Một cái tát giáng vào mặt Kỳ. Đau quá! Kỳ quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt buồn bã của Lận, đôi mắt ươn ướt, hơn nữa hắn còn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, dường như người vừa bị đánh chính là hắn mới đúng. Kỳ với tay lau gương mặt sắp rơi nước mắt của hắn, lại bị hắn đánh thêm một phát nữa.
“Ta hận ngươi!” Lận nức nở hét lên, vừa muốn đánh hắn, lại vừa có chút không nỡ, với lại thân thể người này vẫn còn hư nhược, Lận không thể làm gì khác hơn đành đấm vào tường để xả nỗi tâm tư.
” … Ta biết, ta không nên bắt ngươi đi trao đổi dược.” Kỳ thở dài, chính mình nợ đệ đệ nhiều lắm, nếu mẫu hậu dưới đất có biết, cũng không thể tha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nghiet/2501355/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.