Vụ việc này đã thu hút người qua đường xung quanh đến xem
Khúc Kim Tích đã khôi phục lại cảm xúc của mình sau khi bị con chó dọa sợ- Nếu như với cơ thể bình
thường, cô sẽ không sợ một con chó lông vàng to lớn, nhưng con chó lúc nãy còn to hơn cả cô. Nếu
như nó thực sự lao về phía cô, một phát cắn đứt một nửa cơ thể của cô cũng không thành vấn đề. Chỉ
nghĩ tới thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, thật sự sắp bị cắn rồi, cô còn đi đâu mà khóc được nữa
chứ?
Thật may mắn.
Ôm đùi người quen mang lại cho cô cảm giác an toàn, kịch bản trong đầu của Khúc Kim Tích vốn dĩ bị
dọa mà chạy mất bây giờ đã quay trở lại rồi. “Ba, con biết là có thể tìm được ba mà!” Cô rơm rớm
nước mắt nhìn Thẩm Kế nói, “Ba ở cùng với dì khác, không cần con và mẹ nữa ư?”
Người qua đường vừa nghe thấy câu này, nhìn vẻ mặt sững sờ của Thẩm Kế rồi lại nhìn sắc mặt không
tốt lắm của Kỷ Mai Tư liền ngửi được mùi dưa, lập tức cầm điện thoại lên.
Thấy Thẩm Kế không trả lời, Khúc Kim Tích âm thầm nhéo anh ta một cái, lúc này Thẩm Kế mới phản ứng
lại: "Cháu nói cái gì?"
Anh ta kéo cô bé ra, cau mày với vẻ mặt "Chú không hiểu cháu đang nói cái gì cả".
“Ba, mẹ con tên là Hạ Tuyết, hạ trong mùa hạ, tuyết trong hoa tuyết.” Tiểu Kim Tích nghẹn ngào,
khóc đến mức khiến người qua đường cũng đau lòng không ngớt.
Có người lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716346/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.