“Anh cả, anh lái xe từ từ thôi!” Đôi tay nhỏ bé của Khúc Kim Tích túm chặt lấy tay nắm cửa. Có lẽ
là Thẩm Kế lo lắng mẹ Thẩm sẽ chạy tới giành lấy đứa trẻ, lái xe nhanh như bay, lao ra khỏi biệt
thự nhà họ Thẩm.
Hoàn toàn quên mất rằng cô em dâu bên cạnh chỉ mới ba tuổi, nhỏ bé như vậy thôi.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thẩm Kế quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cô bé, đôi mắt to tròn
tràn đầy vẻ kinh hãi, anh ta vội vàng hạ tốc độ. Sau khi xác nhận mẹ Thẩm không đuổi ra ngoài giành
người, Thẩm Kế mới dừng xe, thắt dây an toàn cho Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích nghĩ lại còn rùng mình, nhìn anh ta. Nếu không phải vừa rồi cô túm chặt, người cũng
sắp bay ra ngoài rồi.
Còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là giúp cái gì đã bị Thẩm Kế mang đi rồi, điện thoại lại không có trên
người, Thẩm Thính và mẹ Thẩm cũng không có ở đây, điều duy nhất mà Khúc Kim Tích có thể làm là theo
sát Thẩm Kế.
Tiểu Kim Tích, người nhận ra rõ hiện thực, túm chặt vào dây an toàn hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì
vậy?"
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Kế không giống như đơn thuần chỉ là chặn số đào hoa.
Thẩm Kế suy nghĩ một lát, cảm thấy không có gì mà không thể nói - điều quan trọng nhất là cho dù
biết đây là Khúc Kim Tích, một người trưởng thành biến thành đứa trẻ ba tuổi, nhưng cơ thể quá có
tính lừa gạt, rất dễ dàng khiến người lớn buông bỏ sự phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716344/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.