Lời này nếu như đổi lại là người lớn nói, nói không chừng có thể sẽ dẫn tới hiểu lầm lớn. Nhưng mà 
đổi thành cô bạn nhỏ, vậy thì chỉ là sự hồn nhiên và dễ thương không hiểu chuyện. 
Hơn nữa nếu như xấu hổ cũng là Thẩm Thính xấu hổ 
Cố Niệm Thu vui vẻ, không kìm được đưa tay ra nhéo gò má non nớt của tiểu bảo bối: "Anh hai Thẩm 
của em nói bậy, đừng nghe, để chị đeo lên cho em." 
Sau đó, cô ấy đeo sợi dây chuyền lên cổ Khúc Kim Tích, nhân tiện đôi môi đỏ mọng hôn lên má Tiểu 
Kim Tích. 
Khúc Kim Tích: "..." 
Sau khi trưởng thành lần đầu tiên được con gái hôn, cảm giác không thể nào giải thích được. 
Phép lịch sự căn bản khiến cô không thể đưa tay lên lau mặt, chỉ đành ngoan ngoãn mỉm cười: "Cảm ơn 
chị gái xinh đẹp." 
Cố Niệm Thu là nhân vật chính của đêm nay, không thể nào ở đây nói chuyện với bọn họ suốt, sau khi 
chào hỏi xong thì tạm thời rời đi. 
“Tích Tích, qua đó với mẹ.” Mẹ Thẩm nhìn thấy vài “người bạn” cùng tuổi với mình, vì một lý do đặc 
biệt nào đó, bà muốn đưa Tiểu Kim Tích đáng yêu qua đó khoe khoang một chút. 
Thỉnh thoảng bọn họ lại cùng nhau tụ tập, thảo luận về con gái cháu gái nhỏ trong gia đình, mẹ Thẩm 
bình thường không thể nhúng miệng vào được, bây giờ thì tình huống đã khác rồi. 
Tích Tích nhà bà còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đó. 
Thẩm Thính đi theo vì không muốn Khúc Kim Tích rời khỏi tầm mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716341/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.