Mười phút sau, Giang Lưu và Túc Hướng Địch tiến vào phòng. 
Túc Hướng Địch nhìn thấy Thẩm Thính suýt chút nữa đã muốn hỏi anh trở về lúc nào, cũng may anh ta 
đã kịp thời ngừng lại. 
Sau đó, Thẩm Thính giới thiệu mình trước: "Tôi là Thẩm phán trưởng thần đình." 
Giang Lưu: "Hả?" Túc Hướng Địch: "..." 
Thật ra anh ta đã sớm đoán được đáp án này rồi, chỉ là không muốn để cho chính mình thừa nhận mà 
thôi. 
"Nói như vậy, đều là người của mình." Giang Lưu thu lại vẻ kinh ngạc. Anh ta cười híp mắt mắt nhìn 
Túc Hướng Địch, lại nhìn Thẩm Thính. Được rồi, anh ta nghiêm túc lại, vấn đề tình cảm, anh ta cũng 
không nhúng tay vào. "Em gái đâu?" Anh ta nhìn trái nhìn phải. 
Tất nhiên là bị Thẩm Thính giấu ở trong phòng ngủ, anh nhìn thẳng vào Giang Lưu: "Giang đại sư." 
Tiếng Giang đại sư này khiến Giang Lưu nhướng mày, Túc Hướng Địch nhíu mày. 
Khi Giang Lưu đi du lịch bên ngoài, bình thường sẽ không có người biết thân phận của anh ta, trừ 
phi, trước kia gặp qua anh ta. Dù là thỉnh thoảng anh ta nổi hứng, ví dụ như lúc du lịch không có 
tiền chẳng hạn, sẽ mở một cái sạp ven đường coi số mạng cho người ta kiếm chút lộ phí, nhưng sẽ 
không có nói tên ra. 
Nhưng Thẩm Thính vừa gặp đã gọi anh ta là Giang đại sư, vạch trần thân phận của anh ta, xem ra là 
biết anh ta. 
Hoặc là nói chính xác hơn, đã nghe qua danh tiếng của anh ta. 
Thẩm Thính tự mình rót hai ly nước, mời hai người ngồi xuống, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716326/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.