Lúc đầu Khúc Kim Tích không nhận ra mình đã biến thành cái gì, nhưng bất kể có biến thành cái gì,
cô đều cho rằng mình biến thân rất kịp thời. Nếu không, nếu không cô lại sắp không kiên định rồi!
Cô nhảy sang bên cạnh vài lần, sau đó theo bản năng biết được mình đã biến thành cái gì. Thế là khi
Thẩm Thính cố gắng đỡ cô đứng dậy, cô đã cố ý xù lông- gai toàn thân dựng đứng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai như thể đang nói rằng: Không sợ bị đâm
thì đến đây!
Thẩm Thính: "..."
Anh lấy khăn giấy lau vết máu trên lòng bàn tay, sau đó dựa vào đầu giường chỉnh quần áo lại, hơi
đảo mắt nói: "Cô Trúc Sơ Tâm, ngày mai cô định đi đến phim trường như thế nào đây?"
――Anh cố tình gọi tên nhân vật. Khúc Kim Tích: "..."
May mắn vì có thể trốn lão nam nhân Thẩm Thính này khiến cô đã quên mất cảnh quay ngày mai!
Thẩm Thính lại đeo kính vào, cầm kịch bản lên và để ý đến mỗi hành động mỗi cử chỉ của cô.
Con nhím nhỏ từ từ thu những chiếc gai sắc nhọn lại, hồi phục trạng thái "hiền lành", sau đó giơ
móng lên chọc chọc, hiển nhiên trong lòng có một nỗi chật vật nào đó.
Một lúc sau, cô từ từ di chuyển đến và phát ra tiếng “chụt chụt” nhẹ nhàng. “Có chuyện gì không?”
Thẩm Thính che giấu ý cười trong mắt, đẩy kính rồi bỏ kịch bản xuống.
Khúc Kim Tích giơ chân chỉ vào dưới gối, Thẩm Thính kéo gối ra, nhìn thấy điện thoại, lông mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716320/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.