Chương trước
Chương sau
"Ha ha, Khúc Kim Tích, quả nhiên là cô."
Sau lưng vang lên âm thanh khiến Khúc Kim Tích mờ mịt quay đầu. Cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ
tuổi mặc đồ du lịch, đeo khẩu trang, lộ ra ngoài con mắt rất quen thuộc.
"Là tôi." Túc Hướng Địch hơi kéo khẩu trang xuống một chút rồi lập tức đeo trở lại.
Khúc Kim Tích cực kỳ kinh ngạc: "Anh... Một mình anh đi máy bay sao?"
"Đúng vậy." Túc Hướng Địch cười nói: "Tôi đi đến Thành phố M để quay một quảng cáo, trợ lý của tôi
bị bệnh nên không muốn làm phiền cô ấy." "Cô thì sao, cũng là đi một mình à?"
Khúc Kim Tích vô cùng buồn bực. Làm sao Túc Hướng Địch có thể nhận ra cô. Cô cảm thấy mình che kín
mít như vậy, ngay cả mẹ cũng không nhận ra cô, có được không. Nghe thấy anh ta hỏi như vậy, cô lén
lút nhìn về hướng Thẩm Thính: "... Đúng vậy."
Trong mắt Túc Hướng Địch tràn ngập ý cười: "Cô muốn đi đâu?" "Thành phố M."
"Thật là trùng hợp."
Khúc Kim Tích cũng cảm thấy rất khéo.
"Người bên kia bị vây quanh chính là thầy Thẩm Thính sao?" Ánh mắt Túc Hướng Địch khẽ biến, lại
nhịn không được nhìn Khúc Kim Tích.
Trên thực tế ngay cả chính anh ta cũng có chút kinh ngạc tại sao sân bay có nhiều người như vậy,
anh ta lại nhận ra Khúc Kim Tích, khi anh ta nhìn về phía bóng lưng của cô, không hiểu anh ta cảm
thấy người này chính là Khúc Kim Tích.
Nếu như người bị vây quanh bên kia chính là Thẩm Thính, hai người bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở
phi trường, có phải là...
"Hình như là vậy." Khúc Kim Tích không muốn nhiều lời, nhìn thấy thấy nhân viên nhân viên đi đến
chỗ của Thẩm Thính thì nói: "Sắp đến lượt tôi đăng ký rồi, tôi đi trước."
Chạy được hai bước, cô chợt quay đầu lại nói: “Tôi không mang ô của anh, lần sau trả lại cho anh
nhé."
Túc Hướng Địch nhìn bóng lưng của cô, lòng bàn tay chợt nóng lên, gương mặt đằng sau khẩu trang lộ
ra nụ cười ngây ngô, ngay cả chạy bộ mà cô cũng đáng yêu như thế!
Sau khi hoàn tất đăng ký xong xuôi, Khúc Kim Tích ngồi ở vị trí của mình, cởi áo khoác ra, nhờ tiếp
viên hàng không lấy một ly nước lọc.
Lúc này Thẩm Thính chắc chắn đã lên máy bay rồi.
Khúc Kim Tích do dự vài giây, nhắn tin qua Wechat cho Thẩm Thính: [Anh đã lên máy bay chưa?]
Thẩm Thính trả lời: [Chuyển sang khoang hạng nhất.]
Khúc Kim Tích lập tức không trả lời, cô cảm thấy mình ở khoang thương gia cũng rất tốt, không cần
thiết phải tốn nhiều tiền đi ngồi khoang hạng nhất.
Sau một lát, một vị tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới, nở một nụ cười chuyên nghiệp với Khúc Kim
Tích, nói: "Xin chào phu nhân, có một vị hành khách đã đổi chỗ cho cô đến khoang hạng nhất, xin cô
theo tôi đến khoang hạng nhất."
Khúc Kim Tích: "... ?"
Dường như nhìn ra nghi ngờ của cô, tiếp viên hàng không có lòng tốt giải thích, cũng che giấu sự
kích động trong lòng, cô ấy hơi xoay người, bảo đảm chỉ có hai người các cô nghe được: "Anh Thẩm ở
khoang hạng nhất đã đổi chỗ ngồi giúp cô."
Làm tiếp viên hàng không, cô ấy luôn có thể biết được một số bí mật mà người khác không biết, đáng
tiếc là không thể truyền ra ngoài.
Khúc Kim Tích yên lặng uống một hớp nước an ủi bản thân, nghiêm túc nói với tiếp viên hàng không:
"Phiền cô chuyển lời cho anh ta, vị trí của khoang hạng nhất quá rộng rãi, tôi ngồi không có cảm
giác an toàn, vẫn là nơi này tốt hơn."
Cô nói vô cùng chân thành, thành công hù dọa tiếp viên hàng không. Mặc dù cô ấy cảm thấy khó hiểu
khi có người cho rằng không gian rộng rãi không an toàn, nhưng đây là yêu cầu của hành khách, tiếp
viên hàng không chỉ đành gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ chuyển lời giúp cô."
Tiếp viên hàng không thuật lại lời của Khúc Kim Tích không sót một chữ nào cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính: "..."
"Thầy Thẩm." Lúc này, anh nghe được một âm thanh gọi mình. Thẩm Thính ngẩng đầu lên.
"Thầy Thẩm, chào anh, tôi là Túc Hướng Địch, năm ngoái trên buổi lễ "thời thượng đại điển", tôi
ngồi ở bên cạnh anh."
"Chào anh." Thẩm Thính lịch sự đưa tay ra, hai người bắt tay nhau.
Hai người khách sáo trò chuyện vài câu, Túc Hướng Địch trở lại vị trí ngồi của mình, giữa anh ta và
Thẩm Thính còn có một cái ghế trống.
Khoang hạng nhất có tất cả tám chỗ ngồi, sau khi Túc Hướng Địch ngồi về chỗ, ấn mở Wechat của Khúc
Kim Tích.
Anh ta do dự mấy giây, hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhắn tin, thuận tiện hỏi:
[Cô cũng đi chuyến bay này sao?]
Một phút sau anh ta nhận được tin nhắn trả lời của Khúc Kim Tích: [Đúng thế.]

Túc Hướng Địch: [Thật trùng hợp, tôi cũng thế.]
Khúc Kim Tích trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc ha ha.
Túc Hướng Địch lặng lẽ nhìn về vị trí của Thẩm Thính, sau đó đưa ra một quyết định ―― anh ta có thể
kết luận Khúc Kim Tích ở ngay khoang thương gia.
Không có ở khoang hạng nhất thì chỉ có thể ở khoang thương gia, anh ta nghĩ cô sẽ không đi ngồi ở
khoang phổ thông.
Tìm được tiếp viên hàng không, Túc Hướng Địch yêu cầu muốn đổi chỗ của mình.
Khúc Kim Tích mượn tiếp viên hàng không một cái chăn, thuận tiện lại lấy thêm ít trái cây ướp lạnh,
chuyến bay đến Thành phố M lần này không có nhiều người, vị trí bên cạnh cô không ai ngồi.
Sau một lát, cô cảm giác bên người có ai đó ngồi xuống nhưng cũng không có chú ý, tiếp tục chơi
điện thoại.
Không ngoài dự kiến của cô, Thẩm Thính quả nhiên lên hot search. No.1 HotSearch: # Thẩm Thính và va
li màu hồng#
Gần như có thể tưởng tượng fan hâm mộ và dân mạng phản ứng như thế nào, phần bình luận đều là đoán
cái vali kia là của ai, có phải là Thẩm Thính cầm nhầm hay không. Đủ mọi suy đoán khác nhau, Khúc
Kim Tích đọc xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Túc Hướng Địch đợi một hồi lâu cũng không thấy Khúc Kim Tích ngẩng đầu nhìn mình một cái, cô vẫn
chơi điện thoại như cũ.
Anh lịch sự không nhìn cô đang xem cái gì, chỉ là âm thầm cân nhắc phải làm như thế nào mới có thể
thu hút sự chú ý của cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, Túc Hướng Địch lấy điện thoại di động ra, ngón tay buông lỏng, điện thoại "ba"
một cái rơi xuống bên chân Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích lập tức lấy lại tinh thần, dời ánh mắt sang. Cô nhìn thấy bên chân có thêm một cái
điện thoại, vô thức xoay người nhặt lên rồi ngẩng đầu. Khi thấy khuôn mặt quen thuộc, đuôi mắt của
cô vểnh lên bởi vì kinh ngạc. Túc Hướng Địch: "Cảm ơn."
Khúc Kim Tích đưa di động đưa cho anh ta: "Tôi tưởng là anh sẽ ở khoang hạng nhất chứ."
Mặc dù Túc Hướng Địch không phải là nghệ sĩ lớn nhưng anh ta vẫn luôn không thiếu tài nguyên. Dù
sao cũng là nghệ sĩ tuyến một tuyến hai, hơn nữa ngoại hình của anh ta tốt, nhất là am hiểu các tạo
hình cổ trang, ở trên mạng anh ta còn được gọi là tiểu vương tử cổ trang, có được một lượng lớn fan
nhan sắc*.
*Fan nhan sắc: là fan chỉ thích vẻ đẹp bên ngoài (nhan sắc).
Theo sở thích uống cà phê của anh ta, anh ta nên ngồi khoang hạng nhất thì sẽ thuận tiện hơn rất
nhiều.
Hơn nữa nếu như Túc Hướng Địch ở khoang thương gia, còn ngồi cùng một chuyến bay với cô, thì làm
sao không cùng cô lên máy bay?
Túc Hướng Địch thông qua biểu cảm thay đổi ngắn ngủi của cô đã suy đoán ra trong lòng cô đang nghi
ngờ cái gì. Chỉ trong một giây, anh ta đã thoải mái nói: "Tôi đã đổi chỗ xuống khoang thương gia."
"Vì sao?" Khúc Kim Tích không hiểu, khoang hạng nhất không tốt hơn sao, vậy mà anh ta còn muốn
chuyển khoang.
Túc Hướng Địch cười ôn hòa nhìn cô: "Không phải một mình cô ở đây sao, tôi cũng đi một mình, lại
cũng đều đi đến Thành phố M, hai ta trùng hợp như vậy, không ngồi chung thì quá lãng phí."
Anh thoải mái như vậy khiến cho Khúc Kim Tích không suy nghĩ nhiều, khó có khi gặp được bạn đồng
hành thiện ý, cô bật cười, cất điện thoại đi. "Quê của cô là ở thành phố M à?" Túc Hướng Địch tìm
chủ đề.
Khúc Kim Tích gật đầu, Túc Hướng Địch nói: "Vậy chắc là cô rất quen thuộc với Thành phố M nhỉ? Lần
này đi quay quảng cáo, chắc tôi phải ở lại Thành phố M hai ngày, tôi cũng không quá quen thuộc nơi
này..."
Khúc Kim Tích hiểu rõ điều anh ta chưa nói hết, cô có chút áy náy nói: "Tôi về quê tảo mộ cho bà
tôi, có khả năng không có thời gian đi chơi."
Túc Hướng Địch thất vọng, nhưng mà nghĩ đến lý do Khúc Kim Tích nói, anh ta lại cảm thấy đây là
điều đương nhiên, về quê tảo mộ cho người thân khẳng định là không có thời gian đi chơi.
Anh ta liền tìm đề tài khác.
Tính cách của Túc Hướng Địch không phải một người thích nói chuyện, nhất là với con gái, nhưng có
đôi khi, tiềm lực của con người là vô hạn.
Đối mặt với Khúc Kim Tích, anh ta nhịn không được muốn nói nhiều hơn, bởi vì chỉ có trò chuyện với
nhau thì anh ta mới có thể hiểu cô rõ hơn.
Thế là anh ta thành công biết được Khúc Kim Tích cũng chơi game, anh ta chủ động nói: "Tôi chơi «
Đan Tháp Truyền Kỳ »."
"Tôi cũng vậy!" Nói đến sở thích giống nhau, Khúc Kim Tích cũng hưng phấn hơn, nói chuyện cũng
nhiều hơn: "Cấp bây giờ của tôi là vàng, còn anh thì sao?"
"Kim cương." "!"
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của thiếu nữ, nhịp tim của Túc Hướng Địch tăng tốc trong nháy mắt, thân

thể cũng phát nóng. Không hiểu sao, anh ta lại không dám đối mặt với con mắt sáng ngời của thiếu
nữ, thoáng dời ánh mắt đi một chút.
Chờ sau khi bình phục lại nỗi lòng, anh ta nói: "Vừa nãy cô có muốn quay đại ngôn của « Đan Tháp
Truyền Kỳ », cần luyện cấp bậc, nếu như cô không chê thì tôi gánh cô nhé?"
Cái Khúc Kim Tích chờ chính là câu nói này của anh ta. "Cao thủ!"
Túc Hướng Địch kiềm chế sự vui vẻ trong lòng, lập tức đăng nhập vào trò chơi, nói: "Tôi có một tiểu
đội cố định gồm bốn người, đều là bạn tốt ngoài
đời của tôi, tôi mời cô vào nhóm đã."
"Được được." Khúc Kim Tích không kịp chờ đợi, hiếm khi quen biết được một cao thủ, mặc dù hiện tại,
trình độ của cô không tính là thấp. Nhưng so với đẳng cấp mà đối phương yêu cầu thì khoảng cách còn
rất thấp. Cô lại còn phải xem kịch bản mới, thời gian cực kỳ eo hẹp, còn thiếu một cao thủ gánh cô
lên.
Cô biết trình độ chơi game của Thẩm Thính rất cao. Trước đó, cô chơi game kia, đa số kỹ năng đều là
Thẩm Thính dạy, nhưng bây giờ, Thẩm Thính đang bận chuyện của công ty, lượng công việc còn lớn hơn
của cô nhiều, cô nào dám nhờ anh kéo cô lên.
Lúc trước, mấy đồng đội quen biết trên game kia lại vì lần vào game bị người ta nhắn tin chửi mắng
nên cô đã xóa toàn bộ. Mấy ngày nay cô cũng không đăng nhập vào luyện tập.
Hiện tại có cao thủ giúp cô, quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Thẩm Thính phát hiện, mấy tin nhắn Wechat của mình liên tục nhắn đi, Khúc Kim Tích đều chưa hồi âm
―― thật ra anh không biết, Khúc Kim Tích chủ động phớt lờ tin nhắn của anh.
Anh thở dài, nếu không phải nghĩ đến sự cố kỵ của cô khi hai người cùng một khoang, ngay cả chuyển
khoang cho cô mà cô cũng không chịu thì anh đã trực tiếp đi đến khoang thương gia rồi.
Tìm tiếp viên hàng không yêu cầu một ly rượu đỏ, Thẩm Thính định uống xong rồi ngủ một lát.
Tối hôm qua, anh cả đêm không ngủ, trời còn chưa sáng đã bắt đầu xử lý công việc trên công ty――
Công ty vừa thành lập không lâu, về nhà tảo mộ lại trì hoãn mấy ngày, nên anh cần xử lý thật tốt
chuyện làm ăn trước đã.
Trong lúc vô tình quét mắt về phía sau, động tác của anh hơi ngừng lại ―― vị trí của Túc Hướng Địch
trống rỗng.
Anh vô thức nhíu mày, trước mắt hiện lên hình ảnh cách đây không lâu, ở trong sân bay, Túc Hướng
Địch và Khúc Kim Tích trò chuyện với nhau, với cả người lần trước cho cô mượn dù, hình như cũng
chính là anh ta.
Ánh mắt Thẩm Thính khẽ nhúc nhích, anh tìm tiếp viên hàng không, hỏi hướng đi của Túc Hướng Địch.
Tiếp viên hàng không trả lời: "Vị tiên sinh kia ở khoang thương gia ạ." Yên lặng, yên lặng làm cho
người hít thở không thông.
Tiếp viên hàng không nhịn không được rụt cổ một cái, qua khoảng nửa phút, cô ấy mới nghe được người
đàn ông cất giọng trầm thấp đáp: "Phiền cô cũng giúp tôi chuyển đến khoang thương gia."
Cùng lúc đó, Khúc Kim Tích được Túc Hướng Địch kéo vào tiểu đội của anh ta.
【 Giết địch tứ phương 】
【 Dùng tiền thật vất vả 】
【 Điêu Linh muốn ưu nhã 】
【 Luôn có yêu tinh hãm hại tôi 】
Sau khi 【 Tôi là thiếu nữ xinh đẹp】được kéo vào ――
Giết Địch Tứ Phương: 【 Đồng đội mới @ Tôi là thiếu nữ xinh đẹp, mọi người hoan nghênh. 】
Điêu Linh muốn ưu nhã: 【 Quào! Con gái à ? 】
Giết Địch Tứ Phương: 【 Ừm. 】
Tôi là thiếu nữ xinh đẹp: 【 Chào mọi người (đáng yêu) 】
Luôn có yêu tinh hãm hại tôi: 【 Thật là con gái! Còn là vàng, không tệ nha, em gái bao nhiêu tuổi
rồi? 】
Tôi là thiếu nữ xinh đẹp: 【 mười tuổi. 】
Phốc ――
Túc Hướng Địch vừa uống một ngụm nước bỗng nhiên bị sặc. Khúc Kim Tích giật nảy mình, chờ anh ta
bình tĩnh lại mới giải thích: "Đây đều là bạn
thân ngoài đời của anh, đột nhiên anh mời một cô gái vào, bọn họ có thể sẽ hiểu lầm. Tôi nói mười
tuổi, bọn họ khẳng định sẽ không hiểu lầm nữa." Túc Hướng Địch: "..."
Không, bọn họ sẽ càng hiểu lầm nghiêm trọng hơn.
Khung chat của Túc Hướng Địch không ngừng bị bạn thân spam―― Điêu Linh muốn ưu nhã: 【 Mẹ nó, A
Địch! Anh là nghệ sĩ đấy! Anh điên hả! Mười tuổi!】
Luôn có yêu tinh hãm hại tôi: 【 Mười tuổi, là nghiêm túc à? Anh lừa người ta ở đâu vậy? Phạm pháp
chưa, phạm pháp chưa! 】
Dùng tiền thật vất vả: 【 Mười tuổi? Điên rồi sao! 】
Túc Hướng Địch: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.