"Cắn người lại còn rất có lực." Thấy cô không có việc gì, Thẩm Thính yên tâm nhưng đồng thời lại
cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Anh phát hiện người nào đó khi không biến thân, đối mặt với anh lại vô cùng nhát gan.
Nhưng khi biến thân thì mười tám ban võ nghệ cùng nhau ra trận, nhất cử nhất động đều không biết
"sợ" là gì.
Cô gái này quả thật là có hai bộ mặt khác nhau.
Khúc Kim Tích tiếp tục mài răng, Thẩm Thính chọn đồ cũng đã xong, cầm lấy bé thỏ trắng lá gan đột
nhiên biến lớn nào đó trở về nhà.
Anh thả Khúc Kim Tích trên ghế salon, quay người cầm theo cà rốt tiến vào phòng bếp.
Thấy bóng dáng của anh biến mất ở cửa phòng bếp, lúc này Khúc Kim Tích nhảy dựng lên, cố gắng duỗi
móng vuốt nhỏ đi kiểm tra cái đuôi của mình. Cô muốn nhìn một chút xem cái đuôi của mình hiện tại
thế nào rồi.
Đến bây giờ cô vẫn còn thấy rất không thoải mái.
Nhưng mà đừng nói dùng tay, dù có dùng chân cũng với không tới, rơi vào đường cùng, cô đành phải
nhảy đến gối tựa, nhẹ nhàng dùng cái đuôi cọ cọ.
Cô luôn cảm thấy cái tay kia của Thẩm Thính đã khiến cái "đuôi xương cụt" của cô bị thương ―― mặc
dù thỏ có lẽ cũng có khả năng không có đuôi xương cụt.
Tê...
Một cỗ cảm giác tê dại truyền đến.
Rất khó hình dung cảm giác này, nói đau cũng không phải quá đau, nằm trong phạm vi cô có thể chịu
đựng được, mấu chốt là loại ê ẩm này khiến cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716307/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.