Khúc Kim Tích bưng ly cà phê đã pha xong qua, mở miệng nói: "Anh Thẩm, tôi đã pha xong rồi."
Thuận tiện liếc mắt nhìn tập văn kiện Thẩm Thính đang xử lý, chữ nghĩa chằng chịt, tất cả đều được
viết bằng tiếng anh, dường như có rất nhiều danh từ riêng. Thấy Thẩm Thính ngẩng đầu lên, Khúc Kim
Tích lập tức thu hồi ánh mắt.
Ngón tay thon dài cầm ly cà phê dùng thìa khuấy nhẹ, Thẩm Thính cúi đầu ngửi một cái, khuôn mặt
giãn ra, chợt nhấp một ngụm.
"Tạm được." Anh đánh giá.
"Anh thích là tốt rồi." Hừ, rõ ràng là rất thích, đồ dối trá.
"Đọc hiểu không?" Thẩm Thính đặt tách cà phê xuống, ánh mắt dừng trên mặt cô, đẩy tập văn kiện bằng
tiếng anh về phía cô.
Khúc Kim Tích khiêm tốn trả lại câu ‘bình phẩm’ vừa rồi lại cho anh: "Tạm được."
Thẩm Thính tiện tay đưa văn kiện cho cô: "Vậy đi phiên dịch ngay đi." "?"
Trong mắt cô hiện lên sự ngạc nhiên, khóe miệng Thẩm Thỉnh bất chợt hiện lên một độ cong thờ ơ,
chậm rãi nói: "Mỗi ngày đến công ty đúng giờ, cũng không ngồi ở chỗ của mình, bỏ bê công việc hai
ngày, hiện tại cho em chút chuyện làm cũng không vui?"
Khúc Kim Tích cảm thấy anh đang bóp méo sự thật, cô đâu có bỏ bê công việc!
"Tôi ở phòng làm việc của chị Thu để đọc kịch bản mà." Cô giải thích. "Phải không?" Thẩm Tính từ
chối cho ý kiến: "Nói như vậy là em không muốn phiên dịch?"
Khúc Kim Tích bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, trong nháy mắt liền trở nên lúng túng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716299/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.