Ông cụ Thẩm nghe thấy như vậy, miệng cười toe toét, thấy hai vợ chồng son thân mật như vậy, ông cụ
chỉ mong có thể ngọt ngào hơn chút nữa.
“Ông không cần cháu đỡ." Ông cụ đột nhiên đẩy Thẩm Thính ra, phồng mang trợn mắt nói với anh: "Cháu
còn ngây ra đó làm gì, mau lấy quần áo
cho Tích Tích đi." Thẩm Thính: ". . ."
"Ông đi chậm một chút."
Anh trở lại phòng ngủ, đứng đó vài giây rồi lập tức bước đến trước tủ quần áo, cầm bộ áo ngủ của
mình mà không phải quần áo ngủ của Khúc Kim Tích.
Khi xuống lầu, ông cụ Thẩm đã ngồi trên sô pha, thúc giục: "Nhanh lên."
Ông cụ có chút hối hận khi bản thân đã đến không đúng lúc, nhưng mà nếu như ông đã đến thì cũng
không thể đi ngay lập tức. Trong lòng ông cụ suy nghĩ bản thân nên đi sớm một chút, để cho đôi vợ
chồng son này có không gian riêng tư.
Thẩm Thính gõ cửa. Không ai mở cửa.
Anh nhíu mày, nói: "Mở cửa."
Bên trong truyền ra tiếng nói của Khúc Kim Tích: "Anh cứ để ở cửa là được rồi."
Lúc này mới biết xấu hổ sao?
Thẩm Thính vẫn ung dung, chậm rãi nói: "Ông nội đang nhìn kìa."
Qua vài giây, cạch một tiếng, cửa mở ra, Khúc Kim Tích để lộ nửa khuôn mặt , cánh tay trắng nõn
vươn ra nhanh chóng cầm lấy quần áo trong tay Thẩm Thính, cũng không quên nhìn về phía anh làm mặt
xấu.
Khúc Kim Tích vừa cúi đầu liền nhìn thấy bộ quần áo ngủ của Thẩm Thính.
Cô oám thầm một câu nhưng nhanh chóng mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/1716296/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.