Không gian chìm trong sự im lặng lúng túng. Khúc Kim Tích mấp máy môi, cuối cùng lại nhát gan mà gằm đầu xuống. 
Kế đó lại là một tiếng hắt xì. 
Đồng tử trong mắt Thẩm Thính chợt co lại, bởi vì nền đất nơi Khúc Kim Tích đang ngồi lên, trong vũng nước rỉ ra có lẫn vệt đỏ mờ nhạt. 
Đầu nguồn là vai cô. 
Chất vải màu vàng nhạt nơi vai trái đã bị nhuộm đỏ. 
Thẩm Thính nhắm nghiền mắt, kế đó mở ra, hỏi: “Cô bị thương rồi?” 
Nghe anh nói thế, Khúc Kim Tích mới cảm giác nơi vai đau rát. Khi biến thành mèo, vết thương nhỏ trên tai không mấy đau đớn. Còn khi thành người, vết thương về vai, đau đớn tăng lên gấp bội. 
Cô rên lên một tiếng, giật vải áo trên vai ra, làn da trắng ngần bị rạch thành một vết thương dài, đoán là do vào nước mà bợt lên màu trắng bất bình thường, có tia máu li ti tứa ra. 
Cô ngửa đầu nhìn Thẩm Thính, ánh mắt lên án chất chứa cơn đau, dường như đang nói nếu không vì anh sao tôi lại ra nỗi này? 
Thẩm Thính lặng im giây lát, kế đó giơ tay mình lên, chìa ba vệt móng mèo cào tươm máu trên mu bàn tay ra. 
Khúc Kim Tích: “……” 
Được rồi, huề nhau. 
Thẩm Thính quay gót đi khỏi phòng tắm. Khúc Kim Tích run run gượng người đứng dậy. Đầu óc cô giờ cứ lơ mơ, quần áo trên người bết sũng nước. Thời tiết thế này đáng lẽ sẽ không thấy lạnh, tuy thế dường như mỗi lỗ chân lông trên người cô đều đang thở ra sương giá, cơn lạnh khiến mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngay-ly-hon-voi-dai-lao-toi-bien-nho/165390/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.