Phùng Hảo lấy tay kéo má, trên mặt mang theo nét cười nhẹ, cô nhìn Trác Hựu Niên người mà ngay cả thời điểm như thế này cũng ngồi ngay ngắn, cô làm như vui đùa hỏi: “Trác tổng, khi nào thì anh mới có thể không nghiêm túc, thả lỏng bản thân hả?”
Trác Hựu Niên nghe xong cơ thể dựa ra sau, trong sự nghiêm túc nhất thời tràn ra một phần biếng nhác.
Phùng Hảo cười bất đắc dĩ, cô quỳ gối trên ghế, cơ thể nghiêng về phía trước muốn ôm lấy Phùng Hiểu Hiểu đang dán sát cửa kính, cô vỗ nhẹ lưng con gái: “Như vậy rất nguy hiểm, Đoàn Đoàn.”
Phùng Hiểu Hiểu rất tự tin nói: “Mẹ ở đây, không sợ!” Cô bé lại nhìn sang Trác Hựu Niên, “Bố cũng ở đây.”
Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên, phát hiện ánh mắt của anh hơi cong lên khi nghe được lời bổ sung của con gái, tuy rằng sắc mặt không thay đổi nhưng trạng thái rõ ràng rất thoải mái.
Anh ôm Phùng Hiểu Hiểu qua, để cô bé ngồi nghiêng trên đùi mình ngắm cảnh đêm, anh nhìn Phùng Hảo: “Vì sao em không bỏ?”
Phùng Hảo sửng sốt một chút. Cô đương nhiên biết Trác Hựu Niên hỏi cái gì, biểu cảm trên khuôn mặt dần trầm xuống, tầm mắt cô nhìn ra cửa sổ, nhưng trong ánh mắt là vẻ lơ đãng, rõ ràng không phải đang nhìn cảnh đêm rực rỡ kia.
“Em đã từng nghĩ tới.” Cô nói nhẹ nhàng thong thả, “Ban đầu là vì giận dỗi với mẹ em.”
“Em không muốn lấy cái người mà bà ấy muốn em cưới.” Trên khuôn mặt luôn dịu dàng của Phùng Hảo hiện lên vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngam-hoang-hon/1725714/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.