Mặc dù trợ lý Trương tỏ vẻ mình có tiền, không cần tiết kiệm cho anh ta, nhưng sau khi truyền dịch xong Phùng Hảo vẫn bế Phùng Hiểu Hiểu ra khỏi bệnh viện.
Cô và Trác Hựu Niên mỗi người bế một đứa nhỏ, còn có một trợ lý Trương đi theo bên cạnh, người lớn đẹp mắt người nhỏ đáng yêu, dọc đường ra khỏi bệnh viện đều thu hút ánh nhìn của người khác.
Đến cổng bệnh viện, Phùng Hảo định bắt xe về nhà thì bị trợ lý Trương ngăn lại.
Trợ lý Trương cười lấy lòng: “Cô Phùng, cô xem thời gian không còn sớm, để tôi mời cô một bữa cơm nhé?”
Phùng Hảo hé miệng định từ chối. Trợ lý Trương dường như đoán được ý nghĩ của cô, lập tức thay khuôn mặt tươi cười thành vẻ áy náy: “Cô xem là tôi hại Hiểu Hiểu thành như vậy, cô còn tiết kiệm tiền cho tôi không cho Hiểu Hiểu nằm viện, bữa cơm này nhất định phải để tôi mời, bằng không cô chính là không chịu tha thứ cho tôi.”
Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên rồi lại nhìn trợ lý Trương.
Trợ lý Trương chắp tay làm động tác “xin cô đấy”, Phùng Hảo nhíu mày do dự hai giây, miễn cưỡng nói: “Được rồi, cảm ơn trợ lý Trương.”
Trợ lý Trương lập tức vui ra mặt: “Là tôi phải cảm ơn cô Phùng chịu cho tôi thể diện.” Một bàn tay của anh ta lại vòng ra phía sau làm động tác “OK” với Trác Hựu Niên.
Trác Hựu Niên lạnh mặt.
Trợ lý Trương đi lấy xe, Phùng Hảo và Trác Hựu Niên đợi ở cổng. Tôn Giai đã tỉnh ngủ, nhìn thấy Phùng Hiểu Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngam-hoang-hon/163930/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.