Phùng Hảo một tay xách cái giỏ nhỏ đi trên đường nhìn con gái hoạt bát đi đằng trước, trong mắt cô đều là ý cười dịu dàng.
Cũng may năm đó không nghe lời Sảng Sảng bỏ đi đứa bé, bằng không làm sao có được niềm hạnh phúc này.
Ở đằng trước có một chỗ ngoặt, Phùng Hiểu Hiểu bỗng nhiên dừng lại, sau đó xoay người nói với Phùng Hảo: “Mẹ ơi, có hoa này, bông hoa màu trắng đẹp lắm!” Nói xong cô bé không đợi mẹ, quẹo vào chỗ ngoặt không thấy bóng dáng đâu.
Phùng Hảo đi nhanh hai bước, nhìn thấy con gái nhặt hoa dưới tàng cây, khi cô từ từ ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy mấy cây anh đào đang nở rộ, làn gió thổi qua tựa như một trận tuyết.
Phùng Hảo dừng chân dưới một gốc cây anh đào, ngẩng đầu ngắm hoa một lúc, sau đó cô nhẹ nhàng đặt giỏ xuống đất, lấy ra di động ngồi xổm xuống, đối diện với con gái đã nhặt hoa đầy tay mà vẫn còn nhặt, cô nói: “Bảo bối Đoàn Đoàn, đứng thẳng nào, mẹ chụp ảnh cho con.”
Phùng Hiểu Hiểu hơi bối rối: “Con có thể mang theo hoa chụp chung không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi!” Phùng Hảo cười, “Nào, cười một cái, bảo bối nhà mẹ đáng yêu nhất.”
Phùng Hiểu Hiểu liền tươi cười hết sức đáng yêu, còn lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, vô cùng phối hợp.
“Ồ ồ ồ, cười cái nào!” Khi cô chụp được không biết tấm thứ bao nhiêu thì phía sau truyền đến âm thanh hơi quen thuộc.
Phùng Hảo quay đầu qua, nhìn thấy trợ lý Trương bên cạnh Trác Hựu Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngam-hoang-hon/163928/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.