Phùng Hảo dừng xe xong, rút ra chìa khóa xe điện, cô đổi bàn tay tiếp tục nghe điện thoại: “Thật sao? Cậu tới nơi vào hôm đó? Nhớ báo trước với tớ, tớ đến sân bay đón cậu.”
Cùng lúc tay kia rảnh rang cô mở ra túi đeo vai nhìn vào trong, ngoại trừ bóp tiền thì có một cái bịch đựng bánh quy, đây là bánh cô chuẩn bị lát nữa cho bé con của mình tan học ăn.
Đầu dây bên kia sau khi nghe được tiếng cười vui vẻ của Phùng Hảo thì lại ném qua một quả bom: “Lần này trở về tớ sẽ không đi nữa, sau này ở lại trong nước làm việc.”
Cô đang đi về phía trường học thì khựng lại tại chỗ, hiển nhiên sững sờ bởi sự bất ngờ kia, cô kích động đến mức ngay cả giọng nói chuyện cũng cất cao không ít: “Cậu không gạt tớ chứ? Lần này về sẽ không đi nữa? Thật ư?” Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng thanh tú kia thoáng cái tươi tắn hơn, rõ ràng hơi kích động.
Nắng chiều dường như cũng bị cô cuốn hút, đượm lên vẻ ấm áp xinh đẹp trên khuôn mặt kia.
Người trong điện thoại cười ra tiếng: “Tớ gạt ai cũng không gạt cậu đâu, Hảo Hảo.”
Phùng Hảo nhận được đáp án khẳng định tiếp tục đi về phía cổng trường, bước chân nhẹ nhàng hơn trước đó rất nhiều. Giờ này tại cửa nhà trẻ có rất nhiều người tới đón con cháu, có một bà cụ tóc trắng một nửa thấy cô bèn mỉm cười chào cô. Phùng Hảo cũng cười vẫy tay, gật đầu với bà cụ coi như chào lại, cô còn đắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ngam-hoang-hon/163925/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.