Hi! Từ chương này cho phép mình đổi xưng hô của Hạ An với Diệp Vãn thành mẹ luôn. Mình thấy nó thuận miệng hơn là mami, bởi vì Vãn Vãn đôi khi sẽ gọi Hạ An là ‘mẹ tiểu Hạ, mình thấy mami tiểu Hạ không thuận miệng cho lắm, hãy yên tâm vì bằng một cách nào đó vẫn có thể phân biệt được mẹ(Diệp Quan) và mẹ tiểu Hạ. Peace out!
==========================
Một phần cơm chiên, chỉ vài phút đã bị Hạ An tiêu diệt hơn một nửa, vừa nghĩ đến Diệp Vãn đang bệnh còn ở nhà chờ nên tốc độ ăn cơm của Hạ An còn nhanh hơn bình thường ăn ở bệnh viện.
Cúi đầu ăn hết miếng này đến miếng khác.
Ăn tối cũng đã khá lâu rồi, Diệp Quan nguyên bản không có cảm giác gì, nhưng nhìn bộ dáng Hạ An ăn, Diệp Quan nhìn chằm chằm phần cơm chiên trên bàn, đọt nhiên thèm ăn.
Đến cùng là ngon cỡ nào mới có thể ăn đến ngon lành như vậy.
Hạ An lại cảm thấy Diệp Quan đang nhìn mình, trong miệng còn đầy cơm ngẩng đầu lên, chứng minh cảm giác của nàng không sai, nuốt cơm xuống, liếm môi: “Chị chưa ăn tối sao?”
Ánh mắt Diệp Quan không né tránh mà đảo qua bờ môi hồng hào của Hạ An: “Ăn rồi.”
“Em sẽ ăn nhanh hơn.” Hạ An ngượng ngùng vì để người ta chờ quá lâu.
Diệp Quan vốn muốn nói ăn chậm một chút, mở miệng nói: “Mới có mấy phút thôi.”
Đối phương vừa dứt lời, Hạ An đột nhiên rướn cổ: “Ây…”
“Sao đấy?”
“Nghẹn.” Hạ An vỗ vỗ ngực
“Đã bảo cô ăn chậm lại rồi.”
Hạ An muốn nhổ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nang-cuoi-truoc-yeu-sau/1175404/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.