“Đi đâu? Còn muốn uống nữa?”
Sắc mặt Hạ An tái nhợt, cúi thấp đầu trầm mặc không lên tiếng, cũng không dừng bước chân.
Diệp Quan lập tức nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Hạ An. Đầu đường, hai người đột nhiên giằng co.
Diệp Vãn sinh bệnh không chịu uống thuốc, một khóc hai nháo đòi gặp Hạ An vậy nên Diệp Quan mới quay xe chạy ngược về Dạ Sắc. Dừng xe bên đường, vốn dĩ cô muốn gọi cho Hạ An nhưng chưa kịp bấm số thì đã thấy hình bóng gầy nhỏ quen thuộc bên ngoài cửa sổ, quay mặt vào tường không ngừng nôn mửa.
Chính là Hạ An.
Hạ An tránh tay, cảm thấy mình như là chú hề bị người ta vây xem, giây phút này nàng chỉ muốn thoát khỏi đây, chạy đến một góc không ai nhìn thấy, yên tĩnh một mình.
Nhưng Diệp Quan lại không buông tay.
Cuối cùng Hạ An cũng ngẩng đầu lên đối diện với Diệp Quan: “Diệp tổng?”
Mặc dù có thể kiềm chế nước mắt, nhưng vành mắt phiếm hồng khó mà che giấu. Diệp Quan còn chưa nói gì thì Hạ An đã vội nghiêng đầu, khom lưng tiếp tục nôn ra.
Bởi vì chưa ăn gì nên nôn ra toàn là dịch.
Diệp Quan buông lỏng tay Hạ An ra: “Có cần đi bệnh viện không?”
“Em không sao, chỉ là uống nhiều quá thôi.” Hạ An cúi đầu nhìn chằm chằm chân tường, giả vờ trấn định trả lời, dáng vẻ không kiêu không nịnh ngày thường giờ khắc này đã tiêu tan, chỉ có thể nói, mỗi người đều có một dáng vẻ không muốn để người khác thấy được. Hạ An ổn định lại hô hấp, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nang-cuoi-truoc-yeu-sau/1175401/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.