Chương trước
Chương sau
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Vệ Mộ có thể biến mất, Khanh Nghiêm liền cuống lên, cố gắng suy nghĩ xem nên cho Vệ Mộ ăn gì.

Có thể Vệ Mộ không thích ăn thịt sống, chẳng lẽ phải đem thịt người nấu chín thì cậu ấy mới chịu ăn?

Nghĩ vậy, Khanh Nghiêm đưa mắt liếc qua tên trộm, ngón trỏ hơi động đậy, trong lòng tự hỏi không biết phải xẻ hắn ra như thế nào thì mới dễ nấu chín.

Tên trộm vừa xé quần áo của mình để bịp miệng vết thương thì cảm nhận được ánh mắt của Khanh Nghiêm, sống lưng hắn lạnh toát.

Tựa hồ cảm nhận suy nghĩ của Khanh Nghiêm, hắn run rẩy, vội vàng nói: "Phải rồi! Sáng nay, bọn tao vừa săn được một con thỏ hẵn còn sống. Nếu như quý ngài thây ma đây không muốn ăn thịt chi bằng nếm thử thịt thỏ đi?"

"Ở đâu?" Khanh Nghiêm tỏ vẻ hứng thú.

Tên trộm cuống quít nhìn về phía đồng bọn đã chết của mình. Lúc này, bản năng muốn sống đặt lên hàng đầu, hắn không quan tâm gì đến cảm xúc tức giận vì đồng bọn bị giết.

"Trong ba lô của tên mặc quần áo xám kia kìa."

Khanh Nghiêm ngay lập tức tìm thấy ba lô theo miêu tả của tên cướp, anh lôi một con thỏ hoang vừa bị giết trong ba lô ra.

Vừa ngửi thấy mùi máu của thỏ hoang, Vệ Mộ đang cựa quậy trên mặt đất bỗng ngầng đầu lên, đôi mắt sáng ngời đưa tay hướng về phía con thỏ.

"Từ từ nào." Khanh Nghiêm ngăn Vệ Mộ lại, động tác nhanh nhẹn lột da thỏ ra. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh mới đưa cho Vệ Mộ.

Lần này Vệ Mộ không hề chần chừ chút nào, giật lấy con thỏ từ tay Khanh Nghiêm rồi nhét vào miệng, vừa ăn vừa gầm gừ. Ngay cả khi Khanh Nghiêm cũng bị nó nhe răng uy hiếp.

Không hề giống con người chút nào, hoàn toàn là một dã thú khát máu.

Khanh Nghiệm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống rương hành lí gần đó ôm đầu gối, bộ dạng vô hại nhìn Vệ Mộ mà cảm thán: "A Mộ ăn gì cũng thấy đáng yêu."

Đáng yêu?

Tên cướp hoảng sợ nhìn con thây ma đang cắn xé thịt thỏ ở trước mặt, cả mặt và tay nó đều là máu tươi đầm đìa, không hiểu đáng yêu ở chỗ nào.

Tuy nhiên, tâm trạng của têb điên Khanh Nghiêm không tệ, nói không chừng anh có thể tha mạng cho hắn.

Trên người hắn có bộ đàm liên lạc với tổ chức, chỉ đợi Khanh Nghiêm rời đi, hắn có thể thông báo toàn bộ hành động của Khanh Nghiêm cho tổ chức.

Tên cầm đầu tổ chức của bọn hắn cũng là người tiến hóa, gã nhất định sẽ thay hắn báo thù rửa hận cho đồng bọn.

Tuy vừa rồi hắn có lo lắng về quả báo nhưng tình hình thế giới hiện tại chính là cá lớn nuốt cá bé, tất cả những chuyện hắn làm trước đây chỉ có mục đích duy nhất là để sinh tồn, những người bị hắn giết muốn trách thì phải trách tận thế.

Cảm nhận được ánh mắt Khanh Nghiêm nhìn mình, tên cướp rùng mình, vừa định mở miệng thì nghe Khanh Nghiêm nói: "Anh không thấy thế sao?"

Tên cướp nào dám nói lời khó nghe, hắn cố gắng nặn ra nét mặt tươi cười nói: "Làm gì có chuyện đó, cậu ấy trông rất đáng yêu."

Hắn vừa dứt lời thì cảm thấy dưới cổ mát lạnh, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một dòng máu tươi chảy xuống.

Bên tai vang lên giọng nói không vui của Khanh Nghiêm: "Ai cho anh nhìn cậu ấy?"

Quả thật không thể nói lý với tên điên này!

Tên cướp ngẩng đầu, không hiểu sao không thể cầm nổi dòng máu trên cổ, hắn ngã phịch xuống đất, chết không nhắm mắt.

Từ lúc đầu, Khanh Nghiêm đã không có ý định tha cho những kẻ nhìn thấy Vệ Mộ. Anh duỗi lưng, đứng dậy lục soát bọn cướp thì tìm thấy được một ít vật tư và một tấm bản đồ.

Hiện nay, thế giới đang trong tình trạng mất kết nối, tín hiệu và từ trường luôn luôn bị nhiễu. Các sản phẩm điện tử trở nên vô dụng.

Cũng bởi vậy mà những tấm bản đồ được vẽ tỉ mỉ trở thành vật phẩm quan trọng và cần thiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.