Tôi tỉnh lại trong một buổi chiều nắng rọi.
Chìm trong bóng tối quá lâu, lúc mở mắt tôi vô thức nhíu mắt lại, sau đó thấy một bóng người mảnh mai mờ nhạt ngồi bên cạnh, cổ họng lập tức căng lên: “Thẩm…”
Bóng người kia quay lại, mừng rỡ nói: “Tiểu Nhất, cậu tỉnh rồi đấy à?”
Là Thủy Tuyền.
Tôi hơi ngẩn ra, khổ đau và sợ hãi lũ lượt tràn ra từ tận đáy lòng.
“… Tô Vân Y đâu?”
Tôi nghe thấy giọng mình khản đặc, có lẽ cổ họng đã bị tổn thương sau trận cháy.
Thủy Tuyền nghe thấy câu hỏi của tôi, cô ta ngẩn người, giọng nói cũng nhỏ đi: “Tiểu Nhất, bác sĩ nói cậu hít quá nhiều oxit cacbon, tay chân cũng bị bỏng, cần phải tĩnh dưỡng.”
“Thủy Tuyền, Tô Vân Y đâu?” Tôi hỏi lại lần nữa, Thủy Tuyền không có kinh nghiệm nói dối, trong mắt cô ta hiện ra sự lúng túng, sắc mặt trầm xuống: “Chị Tô… và ngài Đồng kia đã chôn thân trong biển lửa rồi.”
Tay tôi run lẩy bẩy, cảm giác đau đớn trong lòng cuộn trào mãnh liệt, nổi lên như bão tố.
Buổi tối, Quách thiếu tới.
Lúc cậu ta đi vào còn mang theo ý cười trào phúng, nhưng sau khi Thủy Tuyền đi lập tức biến thành u ám.
Tôi soi được bóng mình trong mắt cậu ta, mặt mày tái nhợt vô cảm, chỉ còn sự tuyệt vọng không khống chế được lan ra.
Con người rất kì lạ, có thể chấp nhận thứ chưa từng có, nhưng không thể dễ dàng chịu được sự mất đi.
Trước khi tôi gặp Thẩm Lang, tôi đấu trí với Thủy Tuyền và ba nhân vật nam chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nam-than-xuyen-khong-thanh-nu-phu/773874/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.