Lần trước còn có biên kịch bởi vì thức đêm viết kịch bản mà đột tử, oanh tạc vòng bạn bè của Thời Yên. Mấy ngày vừa mới biết được tin tức này cô cũng thành thật 11 giờ đi ngủ, nhưng chưa đến một tuần lại bắt đầu thức đêm.
“Tôi không cần cái này, cảm ơn.” Thời Yên nhét lại tờ giấy A4 vào trong tay Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên lại cố chấp đưa cho cô.
“Em cần.”
Thời Yên: “……”
“Anh cho rằng tôi không biết tác hại của thức đêm sao? Nhưng mà tôi…… không khống chế được nó!”
Lục Cảnh Nhiên nghiêm túc nói: “Tôi sẽ khống chế giúp em.”
Thời Yên: “……”
“Không phải, có đôi khi viết bản thảo, chỉ buổi tối mới có linh cảm.” Thời Yên không biết Lục Cảnh Nhiên sẽ giúp cô khống chế như thế nào, chỉ có thể tìm lý do thuyết phục anh. Lục Cảnh Nhiên không chút lưu tình vạch trần cô: “Đó chỉ là cái cớ để ban ngày em lười biếng.”
“……” Một người máy như anh sao mà biết được?
Vì buổi tối không thức đêm, Thời Yên ăn sáng xong liền chuẩn bị tới thư phòng…… Ngẩn người với Word. Sau khi cô ăn xong, Lục Cảnh Nhiên chủ động thu dọn bát đũa, bắt đầu vào phòng bếp rửa bát. Thời Yên lại thầm khen anh một hồi, trong lúc vô ý thấy tem mác trêи quần áo của anh còn chưa cắt.
“Ấy, quần áo của anh chưa cắt tem ư?” Lúc này Lục Cảnh Nhiên đang mặc áo ngủ hôm qua cô mua cho anh, sau cổ thỉnh thoảng có thể nhìn ra dấu vết tem mác. Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời: “Đêm qua trực tiếp mặc, xác thật chưa cắt.”
Thời Yên lần cái kéo trêи bàn trong phòng khách, vẫy tay với Lục Cảnh Nhiên: “Lại đây tôi cắt mác cho anh.”
Lục Cảnh Nhiên buông bát đũa trong tay, đi đến bên cạnh Thời Yên, Thời Yên nhón chân, có chút cố hết sức lôi mác ở sau cổ áo của anh ra: “Anh khuỵu thấp xuống chút đi, anh cao quá.”
Lục Cảnh Nhiên hơi khuỵu gối, ứng theo chiều cao của Thời Yên. Tay Thời Yên cọ qua cổ anh, hô hấp nhẹ nhàng thổi lên da anh thành ra hơi ngứa. Thời Yên thấy anh không được tự nhiên giật mình, ngước mắt hỏi anh: “Làm sao vậy, ngứa sao?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Có một chút.”
“Oa.” Thời Yên cảm thán, “Da của anh cũng tinh vi thiệt đấy.”
Lục Cảnh Nhiên không nói gì, Thời Yên cầm lấy kéo “cậc” một tiếng cắt mác xuống. “Được rồi.”
“Cảm ơn.” Lục Cảnh Nhiên đứng thẳng người, quay lại nhìn cô, “Mác quần cũng chưa cắt.”
“…… Quần anh đi mà cắt! Lưu manh!” Thời Yên đặt kéo lên bàn “cạnh” một tiếng, vội vàng chạy vào thư phòng.
Vươn tay quạt gương mặt không hiểu sao nóng lên, Thời Yên ấn mở máy tính, chờ máy tính khởi động máy. Vừa vào QQ, người đoàn phim liên lạc với cô lại bắt đầu thúc giục kịch bản. Sau khi Thời Yên bảo đảm cuối tuần có thể giao bản thảo, nhận mệnh mà mở Word, bắt đầu đuổi bản thảo.
Nhìn qua bản thảo tối qua viết một lần, Thời Yên tìm được cảm xúc, bắt đầu viết tiếp phần sau. Mấy ngày nay thật vất vả mới có linh cảm, nhưng mới vừa viết hai mươi phút, nhà đối diện lại có tiếng sửa chữa.
Tiếng máy khoan điện như chui vào óc Thời Yên, ồn ào khiến cô đau đầu, cô cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho bên địa ốc: “Các anh làm ăn kiểu gì vậy, hôm nay không phải thứ bảy sao, sao lại có người sửa chữa lắp đặt?”
Tiểu khu cô ở quản lý tương đối nghiêm khắc, quy định ngày nghỉ không thể sửa chữa lắp đặt, thứ hai đến thứ sáu, trưa và sau 6 giờ tối cũng không thể sửa chữa lắp đặt. Quy định thì ở đó mà vẫn luôn có người không tuân thủ quay định.
Bên địa ốc nhận được điện thoại khiếu nại của cô, rất nhanh phái người tới xem xét, sau khi bảo vệ nhắc nhở, tiếng lặp đặt đối diện cũng ngừng. Thời Yên thở ra một hơi, vén tay áo tiếp tục viết bản thảo, chưa yên tĩnh đến nửa tiếng, tiếng máy khoan điện lại lần nữa vang lên.
Thời Yên: “……”
Cô trái lại muốn nhìn, ai lại có thể ngang ngược như vậy!
Nhà người lắp đặt kia nằm ở tòa nhà đối diện cô, cô đi đến cửa sổ, nhìn đối diện. Ban công tầng chín đối diện đang treo vải đỏ lắp đặt chuyên dụng, tiếng máy khoan điện lẫn với khói bụi màu trắng bốc lên từ ban công. Cũng may tỉ lệ vào ở tiểu khu này không cao, nếu chung quanh chật cứng người, nhà này lắp đặt đã sớm bị người ta đánh rồi!
Cô đứng ở cửa sổ, hít sâu một hơi, hét lớn về phía tầng chín dối diện: “Tôi nói này người anh em, hôm nay là thứ bảy, không cho phép thi công!”
Chủ nhân căn phòng đối diện cũng có mặt, nghe thấy tiếng Thời Yên thì có chút xấu hổ, nhưng cũng không định dừng lại: “Ngại quá, chúng tôi muốn vào ở gấp, chỉ có thể gia tăng thi công!”
“Các anh muốn vào ở gấp cũng không thể không tuân thủ quy định! Ngày thường các anh làm ồn thì thôi, hôm nay thứ bảy còn làm ồn, rất ảnh hưởng đến việc người khác nghỉ ngơi đó anh!”
“Tất cả mọi người đều là hàng xóm, đừng nói chuyện khó nghe như vậy, bao dung một chút không được sao.”
“…… Vốn dĩ chính là các anh không đúng, ý lời này của anh là tôi không cho các anh thi công là tôi lòng dạ hẹp hòi sao?”
Người nọ tựa hồ không muốn nói chuyện với cô, bỏ lại một câu ngại ầm ĩ thì đóng cửa đeo bịt tai rồi đi vào trong phòng. Thời Yên tức giận muốn lấy lông gà đi ra ngoài đánh nhau, loại người này cô biết, chính là nhìn cô như trẻ con dễ bắt nạt, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy, nếu đổi thành một ông anh người đầy hình xăm đã sớm sợ tới mức chẳng dám đánh rắm.
Cô đang chuẩn bị gọi điện thoại khiếu nại bên địa ốc thì thấy ban công đối diện “vèo” một cái, một đồ vật rơi xuống. Nhìn kỹ, cái đó không phải người máy nhà cô sao!
Thời Yên: “……”
Lục Cảnh Nhiên là một người máy được chế tạo công nghệ cao, năng lực bật nhảy cũng hơn hẳn con người. Hai toà nhà chỉ cách nhau khoảng 10m, nhảy từ bên này qua hoàn toàn không nói chơi. Người lắp đặt trong phòng nghe tiếng động bên ngoài cũng tò mò nhìn ra, thấy trêи ban công bỗng nhiên thêm ra một người, bị doạ ngây ra luôn.
Lục Cảnh Nhiên còn mặc áo ngủ, anh từ ban công đi vào, rút đầu cắm nguồn điện trong phòng: “Bên địa ốc có quy định, thứ bảy chủ nhật không cho phép lắp đặt sửa chữa, xin các anh tuân thủ.”
Chủ nhà: “……”
Đây mẹ nó tình huống nào vậy?? Người này nhảy từ đâu ra?
Lục Cảnh Nhiên nhìn công nhân lắp đặt, nói với bọn họ: “Xin các anh lập tức thu dọn đồ rời đi, thứ hai lại đến.”
Anh vừa nói ánh mắt còn loé ánh sáng uy hϊế͙p͙.
Đôi mắt phản quang không giống con người, đôi mắt của Lục Cảnh Nhiên là ống kính cao cấp, tự nhiên có ánh sáng lạnh lẽo. Công nhân lắp đặt vốn đã bị sự xuất hiện của anh dọa sợ, hiện tại đôi mắt lại loé lên, đều vội vàng thu dọn công cụ rời đi. Chủ nhà còn thủ vững ở chỗ này, miệng cọp gan thỏ nói với Lục Cảnh Nhiên: “Anh cũng là chủ phòng ở đây sao? Bớt ở chỗ này giả thần giả quỷ đi! Tôi không sợ anh đâu!”
Lục Cảnh Nhiên nhìn anh ta trầm mặc một hồi, đi đến ban công, trực tiếp thả người nhảy xuống. Chủ nhà giật mình, còn chưa kịp đi qua xem xét, Lục Cảnh Nhiên lại “vèo” một cái từ dưới tầng bay lên, vững vàng đứng trêи ban công.
“…………”
Sau ba giây im lặng, chủ nhà thét chói tai chạy ra ngoài. Lục Cảnh Nhiên xoay người, ra hiệu “ok” với Thời Yên đứng đối diện. 👌🏻
Thời Yên: “……”
Nhìn Lục Cảnh Nhiên lại từ ban công đối diện nhảy về, Thời Yên mở cửa thư phòng, đi đến phòng khách xem anh: “Anh làm cái gì thế, anh như thế, nếu như bị bọn họ truyền lên mạng, sau đó bị bắt vào viện nghiên cứu nghiên cứu làm sao bây giờ!”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi vốn dĩ là được viện nghiên cứu nghiên cứu ra mà.”
“……” Rất có lý.
“Chuyện đã giải quyết, em có thể tiếp tục làm việc.”
“Ừm…… Cảm ơn.” Thời Yên rót cốc nước cho mình, lại cầm hai túi đồ ăn vặt mang về thư phòng.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, hơn 11 giờ, Thời Yên lại ngửi thấy phòng bếp có mùi thơm. Ngày thường cô hay gọi cơm hộp không thì tự nấu mì hoặc bún, rất ít khi tự mình nấu cơm. Nhưng trong tủ lạnh của cô vẫn có một ít rau dưa, đặc biệt là khoai tây, xay nhuyễn rồi trộn với rau dưa là có thể làm ra một nồi súp khoai tây.
Thứ này vừa ngon lại có thể no, còn dinh dưỡng cân đối, là món cô hay làm nhất.
Nhưng hôm nay Lục Cảnh Nhiên làm khẳng định không phải súp khoai tây, cô đi đến ngoài phòng bếp, tò mò nhìn xung quanh. Với chút đồ trong tủ lạnh, cô cảm thấy cũng chẳng nấu được gì.
Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, hỏi cô: “Đói bụng hả? Không phải sáng em ăn đồ ăn vặt rồi sao?”
“…… Đồ ăn vặt và món chính là hai cái “dạ dày” khác nhau.”
Lục Cảnh Nhiên tìm kiếm trong kho tri thức của mình, xác định Thời Yên đang nói con bò: “Nếu thật là như vậy, tôi cho rằng người phải bị bắt vào viện nghiên cứu để nghiên cứu, là em.”
Thời Yên: “……”
Cô mới ăn chút đồ ăn vặt, làm sao vậy! Cô viết bản thảo vẫn luôn có một đam mê, chính là cần phải ăn gì đó, đồ ngọt tốt nhất. Đồ ngọt có thể cân bằng cảm xúc bực bội, còn có thể giảm bớt áp lực, là người bạn tốt để viết bản thảo của cô. Không có đồ ngọt, đồ ăn vặt khác cũng được, trái cây cũng ok, tóm lại cái gì cũng được, cô cần phải ăn gì đó, bằng không một chữ cũng không viết ra.
“Theo quan sát của tôi, phòng của em không có thiết bị vận dộng nào, đồ ăn vặt trong tủ lạnh lại không ít, dưới tình huống chỉ ăn mà không vận động mà em vẫn có thể duy trì cân nặng, thân thể con người quả nhiên thật thần kỳ.”
“Ai nói tôi không hoạt động, đầu óc tôi vẫn luôn hoạt động.” Cô đi vào phòng bếp, nhìn thịt xào ớt cay trong nồi, “Anh lấy thịt ở đâu thế? Tôi nhớ là tôi không mua thịt.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Là thịt khô em đặt trong tủ đông.”
Anh vừa nói như vậy, Thời Yên liền nghĩ tới. Mỗi năm nhà cô đều sẽ làm thịt khô lạp xưởng, thịt khô chỗ cô đều là mẹ gửi cho. Quê Thời Yên không ở thành phố A, lúc trước cô nói muốn tới thành phố A, người trong nhà đều không quá tán thành, thứ nhất cảm thấy một cô gái ở bên ngoài dốc sức làm việc rất mệt, thứ hai công việc của Thời Yên chỉ cần có một cái máy tính là được, làm ở đâu cũng thế.
Nhưng Thời Yên cảm thấy thành phố A là trung tâm văn hóa, cơ hội khẳng định nhiều hơn quê bọn họ, vẫn dứt khoát kiên quyết tới nơi này. Sự thật chứng minh lựa chọn của cô không sai, rất nhiều việc của cô đều là sau khi tới thành phố A mới có được.
“Có thể ăn cơm rồi.” Lục Cảnh Nhiên múc đồ ăn trong nồi ra, đặt vào đĩa bưng ra. Thời Yên đi rửa tay, cầm đũa nếm thịt xào ớt cay của Lục Cảnh Nhiên: “Hương vị không tồi, sắp sánh ngang nhà hàng rồi.”
Lục Cảnh Nhiên nhíu mày: “Lần sau sẽ hơn cả nhà hàng.”
“…… Phụt.” Thời Yên không nhịn được cười một tiếng, không nghĩ tới người máy cũng rất hiếu thắng.
Cô ngồi trêи bàn ăn cơm, Lục Cảnh Nhiên ngồi đối diện nhìn cô. Ăn cơm bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Thời Yên cảm thấy rất xấu hổ, cô ho một tiếng, nghĩ thầm nếu Lục Cảnh Nhiên cũng có thể ăn cơm thì tốt rồi.
Như thể biết suy nghĩ trong đầu cô, Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên lấy ra một đầu cắm trêи người mình, cắm vào ổ cắm gần bàn ăn. Mắt anh sáng lên, nhắc nhở anh bắt đầu nạp điện.
Lục Cảnh Nhiên nói: “Nạp điện là tương đương với người máy ăn cơm, như vậy em không xấu hổ nhỉ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]