Chương trước
Chương sau
Mary Sue phiền não? Tên truyện vừa nghe đã không đơn giản.

【 Thương thành hệ thống đã đổi mới, có thể chọn mua vật phẩm mới 】

Tiếng hệ thống làm Thời Yên hứng thú, cô đi xem xét một chút, vật phẩm khuyến mãi lần này là một thỏi son, màu sắc là…… hồng Mary Sue.

“……” Không thể trêu vào không thể trêu vào.

Thỏi son hồng Mary Sue giá gốc 200 tích phân, khuyến mại là 100 tích phân, tô lên sau hôn môi ai, người đó sẽ yêu bạn.

“……” Lợi hại như vậy sao, vậy trực tiếp đánh rồi đi hôn nam chính là qua ải rồi!

【 Thân, cửa ải nhiệm vụ của chúng ta không đơn giản như vậy đâu! 】

Thời Yên đang muốn mắng nó, trong đầu nhận được giới thiệu câu chuyện hệ thống truyền đến.

Cô, Thời Mỹ Lệ, là nữ sinh xinh đẹp nhất trường học quý tộc siêu cao cấp. Bởi vì quá mức xinh đẹp, vô số nam sinh quỳ gối dưới gấu váy cô, mà trong số những người theo đuổi cô, nổi danh nhất phải kể đến ba người dưới đây ——

Trác Dụ Bân, được xưng tổng giám đốc tập đoàn Trác thị nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu; Tô Thừa Duyệt, được xưng đại minh tinh đang nổi tiếng “người tình trong mộng của 1,3 tỷ thiếu nữ”; Chương Hướng Bạch, được xưng học trưởng ấm áp nhất trường học quý tộc siêu cao cấp, thân phận ngầm lại là thiếu chủ bang phái lớn nhất Trung Nghĩa Đường.

“…… Từ từ, mi dừng lại một chút cho ta.” Giả thiết lấp lánh ánh vàng chấm phá chân trời qua đi, Thời Yên cảm thấy đầu mình hơi choáng, “Vậy Lục Cảnh Nhiên đâu? Lục Cảnh Nhiên là thân phận gì?”

【 Lục Cảnh Nhiên là huấn luyện viên võ thuật trong trường học quý tộc siêu cao cấp, là anh chàng nghèo lương một năm 1 tỷ. 】

Thời Yên: “…………”

Quá OJBK.

【 Xin hỏi người khiêu chiến dừng lại hết chưa sao? Trở lại bình thường ta muốn tiếp tục truyền tống ký ức cho cô. 】

“…… Đến đây đi!” Thời Yên hiên ngang lẫm liệt nói.

Ba tháng trước Lục Cảnh Nhiên mới bỗng nhiên tới trường học của bọn họ, tuy rằng tiền lương ít ỏi, lương một năm chỉ có 1 tỷ, nhưng bởi vì bề ngoài anh tuấn và thân thủ tiêu sái, vẫn bắt được không ít trái tim tiểu thư quý tộc trong trường. Thời Yên cũng có hứng thú với anh, do đó bắt đầu tiếp cận anh.

Vốn tưởng rằng anh sẽ giống người đàn ông khác, vừa thấy mình thì ước gì có thể vì mình lên núi đao xuống biển lửa, không nghĩ tới Lục Cảnh Nhiên này cực kỳ không giống người thường, anh vậy mà không quan tâm mình.

Thời Yên về ký túc xá càu nhàu với đám bạn cùng phòng, hai người liền đánh cược, xem Thời Yên có thể theo đuổi được Lục Cảnh Nhiên trong vòng một tháng hay không.

Thời Yên mãnh liệt theo đuổi Lục Cảnh Nhiên một tháng, sau đó thái độ Lục Cảnh Nhiên rõ ràng xuất hiện buông lỏng, nhưng một ngày trước khi anh chuẩn bị tiếp nhận Thời Yên, một bạn cùng phòng khác của Thời Yên là Diệp Nhu nói chuyện đánh cược của cô cho Lục Cảnh Nhiên. Sau hôm đó, thái độ của Lục Cảnh Nhiên dành cho Thời Yên còn lãnh đạm hơn ban đầu.

“……” Đoạn cốt truyện này cô muốn chửi rất nhiều chỗ, cuối cùng nhìn xuống từng cái một, chỉ nhớ xem Diệp Nhu này là ai.

Mỗi trường học quý tộc đều sẽ một học sinh nghèo thi được bằng năng lực của chính mình, Diệp Nhu chính là người này. Bởi vì xuất thân ở gia đình bình thường, Diệp Nhu luôn có chút tự ti, có điều Thời Yên và hai bạn cùng phòng khác luôn đối xử với cô ta không tệ, không nghĩ tới, Diệp Nhu lại là bạch liên hoa khoác vẻ bề ngoài nhu nhược.

“Cho nên nhiệm vụ của ta, chính là tay xé Diệp Nhu, sau đó cùng Lục Cảnh Nhiên song túc song tê?”

【 Không đơn giản như vậy, còn nhớ ba người theo đuổi cô không? 】

“……” Đừng, đừng nhắc cô chuyện này, nhắc tới cô lại đau đầu.

【 Hiện tại cô vẫn là Mary Sue hình thái không hoàn toàn, trước khi tốt nghiệp đại học cô cần phải giúp ba người bọn họ tìm được tình yêu đích thực, nếu không tốt ngày tốt nghiệp cô sẽ tiến hóa thành Mary Sue hình thái hoàn toàn. 】

“…… Mary Sue hình thái hoàn toàn, là như thế nào?”

【 Mỗi ngày cô tỉnh dậy trêи giường 40.000 mét vuông, hơn nữa có một mái tóc bảy màu, lúc vui rơi mưa hoa anh đào, lúc không vui rơi mưa hoa hồng, lúc khóc thút thít, trong mắt còn sẽ chảy ra nước mắt kim cương. 】

………… Cầu mi mau im miệng!

Hệ thống an tĩnh, nội tâm Thời Yên lại thật lâu không thể bình tĩnh. Vì sao, vì cô lại xuyên đến tiểu thuyết JB ngốc như vậy!

Vì! Cái! Gì!

Một mình cô ngồi trong ký túc xá mười phút, rốt cuộc khiến lòng bình thản một chút. Đứng lên nhìn mình trong gương, xác thật xinh đẹp hơn những thế giới trước, cái mũi cao hơn, đôi mắt to hơn, môi cũng giống như gợi cảm hơn……

Từ từ, môi? Có phải cô quên mua son rồi không?

Đi hệ thống Thương thành mua thỏi son khuyến mại Mary Sue, Thời Yên quyết định đi ra tiệm nhuộm lại tóc trước —— tóc cô hiện nay chưa phải bảy màu, nhưng cũng không phải thuần màu đen, mà là một loại…… Ngũ thải ban lan hắc.

Ngũ Thải Ban Lan: 5 màu: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.

Không chấp nhận được màu tóc này Thời Yên lấy túi xách hàng hiệu của mình, đi ra toà nhà ký túc xá.

Trường học quý tộc siêu cao cấp này, từ nhà trẻ đến đại học đầy đủ mọi thứ, chiếm diện tích sắp bằng một quốc gia nhỏ. Trong trường học bệnh viện ngân hàng công viên nhà ăn trung tâm thương mại một cái không thiếu, Thời Yên ra khỏi ký túc xá thì tới trung tâm thương mại.

Tìm được một tiệm cắt tóc bên trong, cô bảo nhân viên cửa hàng muốn nhuộm tóc, nhưng mà thợ cắt tóc nói cái gì cũng không chịu nhuộm cho cô: “Một mái tóc đẹp như vậy, vì sao muốn nhuộm thành màu đen cơ chứ! Tôi sẽ không làm chuyện phí phạm của trời, tuyệt không!”

Thời Yên: “……”

Cuối cùng không thể thuyết phục anh cắt tóc, Thời Yên tự lên tầng mua thuốc nhuộm, sau đó mang về ký túc xá tự nhuộm.

Dựa theo hướng dẫn trêи thuốc nhuộm, Thời Yên coi như thuận lợi nhuộm mái tóc của mình về màu đen, sau khi nhuộm xong, thoạt nhìn quả nhiên thuận mắt hơn nhiều.

Hôm nay là thứ bảy, hai người trong ba người bạn ký túc xá ra ngoài chơi, người còn lại đi thư viện, chỉ có một mình cô ngủ đến vừa rồi mới rời giường.

Hiện tại có chút ăn không ngồi rồi, Thời Yên muốn tới võ quán nhìn Lục Cảnh Nhiên, thuận tiện giải thích chuyện đánh cược với anh.

Cô chọn một cái váy trong tủ quần áo, lại xử lý tóc mình một chút, cuối cùng, lấy thỏi son Mary Sue.

Nếu giải thích không thành thì bá vương ngạnh thượng cung!

Sau khi tô lên, Thời Yên phát hiện màu son Mary Sue cũng khá xinh, cô bỏ thỏi son vào túi, khẽ hát đi tìm Lục Cảnh Nhiên.

Bởi vì trường học quá lớn, cho nên còn có ô tô đặc biệt cho sinh viên thay đi bộ, Thời Yên không gọi xe, mà tìm chiếc xe đạp cộng hưởng. Không biết bởi vì trước nay chưa thấy người đạp xe đạp, hay bởi vì cô quá xinh đẹp, dọc đường đi sinh viên đều kinh ngạc cảm thán nhìn cô.

Sau khi tới võ quán, cô đỗ xe ở bên cạnh, xách túi đi vào. Bên ngoài võ quán có mấy nữ sinh cầm điện thoại đang chụp lén, không cần chụp, bọn họ chụp nhất định là Lục Cảnh Nhiên.

“Nhường một chút, nhường một chút.” Thời Yên xuyên qua giữa bọn họ, tiến vào võ quán thì thấy bóng dáng đẹp trai mạnh mẽ rắn rỏi của Lục Cảnh Nhiên.

Anh mặc một cái áo luyện võ màu đen, đang sửa động tác cho học sinh, trêи mặt anh không có biểu cảm dư thừa, lại cho người ta một cảm giác áp bách không giận tự uy.

Khó trách những thiên kim tiểu thư ngày thường đường hoàng ương ngạnh cũng chỉ dám cầm điện thoại ở bên ngoài chụp lén.

Thời Yên lại sửa tóc và quần áo của mình, nhấc chân đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, còn chưa đi đến đã thấy Diệp Nhu bưng một cốc nước đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên đưa cho anh uống.

“……” Ha ha ha, tiểu bạch liên này, không phải nói đi thư viện sao? Chẳng lẽ học sinh giỏi thi vào bằng bản linh của mình ngay cả thư viện và võ quán cũng không phân rõ sao?

Phía trước Lục Cảnh Nhiên nhìn thoáng qua Diệp Nhu đưa nước, không duỗi tay nhận, lại đi chỉ đạo động tác của một học sinh khác. Diệp Nhu có chút xấu hổ đứng tại chỗ, trong lòng Thời Yên ngược lại rất thoải mái.

Cô gợi khóe miệng lộ ra một nụ cười, đi về phía Lục Cảnh Nhiên: “Huấn luyện viên Lục.”

Lục Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng cô thì quay lại nhìn cô một cái, sau đó coi như cô không tồn tại lại dời mắt đi.

Thời Yên cũng không nản lòng, dù sao chuyện đánh cược là cô không đúng. Cô lại đi lên phía trước một bước, nhìn anh nói: “Huấn luyện viên Lục, hôm nay em tới xin lỗi anh, chuyện trước kia là em không đúng, có điều em theo đuổi anh cũng không phải bởi vì đánh cược, mà là em thật sự thích anh.”

Cô thốt ra lời này xong, toàn bộ võ quán tựa hồ đều phát ra một trận hít khí lạnh. Nữ sinh ở bên ngoài chụp lén Lục Cảnh Nhiên châu đầu ghé tai, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Nữ sinh này có phải đàn chị Mỹ Lệ?

Thời Yên ở thế giới này tên thật vẫn là Thời Yên, nhưng bởi vì lớn lên quá mỹ lệ, tất cả mọi người đều thích gọi cô là Mỹ Lệ.

“Không sai, chính là Thời Mỹ Lệ, phía trước theo đuổi huấn luyện viên Lục đã lâu, mình còn tưởng rằng chị ấy hấp dẫn, không nghĩ tới cả chị ấy cũng bị từ chối.”

“Oa, vậy chẳng phải mình càng không có cơ hội?”

“Cũng không nhất định, lỡ may huấn luyện viên Lục thích loại hình như chúng ta thì sao?”

Trong quán Lục Cảnh Nhiên không nghe thấy bọn họ châu đầu ghé tai, chỉ lạnh nhạt nhìn Thời Yên một cái, trách: “Nơi này còn có trẻ con, hy vọng cô chú ý lời nói của chính mình.”

Học sinh của Lục Cảnh Nhiên phần lớn là học sinh tiểu học hoặc là học sinh cấp hai, cũng có học sinh nữ cấp ba sinh viên nữ hướng về phía anh, nhưng đi theo anh học hai ngày đã bị tra tấn phải chủ động thôi học. Dần dà, cũng không có người dám tới.

Thời Yên há miệng thở dốc, còn muốn giải thích với anh gì đó, nào biết trêи người đột nhiên nóng bỏng, là Diệp Nhu vừa rồi rót nước trà cho Lục Cảnh Nhiên đổ vào người cô. Nước trà hắt trêи quần áo không chỉ nóng, còn nhiễm ra mảng lớn vệt trà.

“A, xin lỗi xin lỗi, mình không cố ý.” Diệp Nhu khẩn trương lấy khăn giấy, lau trêи váy Thời Yên. Thời Yên bị nóng suýt một tiếng, cánh tay bị nóng đỏ lên.

Lục Cảnh Nhiên nhìn trêи tay cô xuất hiện vết hồng, nhíu mày, Diệp Nhu cúi người, còn đang giúp Thời Yên lau quần áo.

“Không cần.” Thời Yên kéo khoảng cách với Diệp Nhu, nhìn cô ta cười, “Tôi tự làm được.”

Diệp Nhu vâng vâng dạ dạ nói: “Thật sự xin lỗi, mình thật sự không phải cố ý.”

Thời Yên mỉm cười nói: “Không sao, không cần xin lỗi, về sau tôi gửi hoá đơn cho cậu, cậu đền tiền là được.”

Diệp Nhu nghe cô nói vậy, liền ngây ngẩn cả người, sau đó dùng biểu cảm mau ra đây nhìn cô: “Váy của cậu chắc rất đắt, mình không có nhiều tiền như vậy.”

Thời Yên nói: “Không vội, cậu có thể trả dần, tôi không thu lời.”

Diệp Nhu mím môi, nhu nhược nói: “Mình biết cậu còn giận mình nói chuyện đánh cược cho huấn luyện viên Lục, nhưng mình cảm thấy các cậu như vậy là không đúng, mình cần phải nói cho anh ấy.”

Thời Yên: “……”

Cái bạch liên hoa này có chút khả năng.

Quả nhiên Lục Cảnh Nhiên nghe đến hai chữ “đánh cược”, liền thu hồi quan tâm không dễ phát hiện trêи mặt, đi đến một bên tiếp tục chỉ đạo động tác học sinh. Thời Yên nhìn Diệp Nhu, nói với cô ta: “Việc nào ra việc đó, mặc kệ có chuyện đánh cược hay không, cái váy này cậu cũng phải trả. Còn có tôi bị bỏng, tiền thuốc men cậu cũng phải gánh vác, hợp lý quá mà?”

Diệp Nhu mím môi nhìn cô không trả lời, Thời Yên cũng không chờ cô ta đáp, trực tiếp xoay người rời đi. Lục Cảnh Nhiên không dấu vết mà nhìn bóng dáng cô rời đi, lại thu ánh mắt trở về, Thời Yên đi ra võ quán, vốn dĩ muốn đi bệnh viện xử lý vết bỏng, kết quả còn chưa đi xa, điện thoại trong túi vang lên.

Người gọi là một số lạ, Thời Yên ngẫm nghĩ, nhận điện thoại: “Xin chào.”

“Chào cô, Thời tiểu thư, tôi là mẹ Trác Dụ Bân.” Trong điện thoại truyền đến một giọng phụ nữ tự mang quý khí, “Không biết cô có thời gian gặp tôi không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.