Mặt cô vẫn không biến sắc, bởi cô biết, hổ không phải loài vật lấy oán báo ân. Đứng trước hàm răng nanh đầy hống hách, Hạ Tịch đưa tay lên xoa đầu hổ mẹ khiến nó cũng phải bất ngờ trước hành động không ngờ tới này của cô. Trên cổ nó, có đeo một chiếc lắc khắc chữ: "Mãnh Mãnh" nên cô đoán đó là biệt danh của nó mà gọi tên. Hổ con cảm nhận được mẹ cũng kêu lên những tiếng yếu ớt.
Mãnh Mãnh thở mạnh một hơi vào mặt cô rồi vòng qua dụi đầu giữa người con của mình. Nó nhìn về phía cô, đôi mắt trầm lắng có vẻ đang cần sự trợ giúp. Hạ Tịch tiến lại xem hổ con, bồng lên bên người. Hổ mẹ đi về một phía khác, khi đi còn đưa mắt lại nhìn cô, ngụ ý muốn cô đi cùng.
Hạ Tịch tò mò đi theo. Nó đi qua những tán cây lớn, dẫn cô đến một hang ổ. Bên trong đó còn hai con hổ con thoạt nhìn đều như nhau. Cô tiến đến gần chúng, nhẹ nhàng đặt chú hổ đang bị thương lên trên một phiến đá có rải lá cây. Mãnh Mãnh đến bên con và nằm xuống, cho những "đứa trẻ" này uống sữa. Hạ Tịch ngồi một góc nhìn chúng, tay khẽ xoa xoa đầu hổ mẹ. Trong giây phút lơ là, cô ngủ thiếp đi, gục đầu bên Mãnh Mãnh, hệt như tiên nữ dưới tán cây...
Khi cô tỉnh dậy đã là ban trưa, bị hương thơm của loài hoa lạ cuốn hút, men theo hàng rào nhìn thấy một khóm hoa trắng nổi bật. Nó có hình giống những chiếc chuông nhỏ rủ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-muc-tieu-pha-vo-quy-tac/2844339/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.