Phó Dư Ngôn thoát ra khỏi ký ức, đột nhiên lại thấy mình khi ấy rất ngu ngốc. Một cô bé đã mất tích 20 năm, làm sao có thể tìm được. Rồi hắn bất giác nhìn Hạ Tịch, người đang say mê ngắm những bông linh lan xinh đẹp. Hắn thầm nghĩ: *Sao mà có thể! Hổ làm mẹ, linh lan nở muộn đã đủ nhưng đom đóm chưa xuất hiện. Vả lại, Bối Bối không sợ chó."
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, Hạ Tịch phàn nàn: "Anh nhìn gì chứ? Trên mặt tôi có gì hả?"
Phó Dư Ngôn lắc đầu, gạt bỏ đi suy nghĩ của mình, cũng là trả lời cô.
Nghỉ ngơi qua trưa, cả nhà bọn họ đã tập hợp đầy đủ. Từng chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau đi đến trung tâm thành phố, dừng trước cửa một khu mua sắm náo nhiệt, không tránh khỏi ánh nhìn của mọi người. Một nhà sáu thành viên bước xuống xe, tiến vào sảnh lớn rồi chia nhau ra chọn đồ cho mình. Kiều Ninh An mau chóng kéo lấy tay Hạ Tịch, dẫn cô vào một cửa hàng thời trang nữ. Nhân viên khi thấy họ liền sáng mắt ra, nồng nhiệt đón tiếp. Bà nói:
- "Lấy cho cô một số mẫu váy cho con dâu với."
- "Vâng." - Họ đưa ánh mắt, nhìn cô kỹ lưỡng từ trên xuống dưới rồi lại càng vui vẻ nói cười: "Thân hình của thiếu phu nhân là tỷ lệ người mẫu chuẩn, nên bất cứ bộ nào trong cửa hàng này đều có size của cô ấy. Phu nhân cứ tùy ý chọn ạ."
- "Vậy tốt quá, đi nào Hạ Tịch."
Dù cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-muc-tieu-pha-vo-quy-tac/2844335/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.