Khi cô đang loay hoay tìm cậu thì Hàm Doãn Khắc mặc áo cử nhân chạy từ xa tới, hai tay giờ lên cao vẫy vẫy gọi lớn:
- "Dlaby! Tôi ở đây!"
Hạ Tịch hơi bất ngờ, nhưng cũng đi đến gần cậu, tò mò hỏi: "Sao cậu lại biết mặt tôi?"
- "Đoán thôi, dù sao cũng không ai đi trễ được 2 tiếng đồng hồ như cô!" - Cậu ta nói lời bông đùa rồi kéo cô chen vào đám đông: "Chụp cho tôi và chị một tấm nào!"
- "Được, được, Hàm thiếu đứng vào đây nhé." - Mọi người dạt ra một bên nhường chỗ cho cậu, cô bị cậu ta kéo đi cũng chỉ đành ngượng ngạo mà chụp một tấm tử tế.
Rồi Hàm Doãn Khắc lại nhanh thoăn thoắt chạy ra lấy ảnh, tập trung nhìn ảnh cho nó hiện ra. Khoảng khắc nàu đã làm cho Hạ Tịch bị chọc cười: "Ha, cậu trông có khác gì một con sóc không chứ!"
Rồi cô tiến dần đến lấy tấm ảnh từ tay cậu, phẩy phẩy và miết nhẹ vài cái: "Đây, ra rồi nè."
Hàm Doãn Khắc lại cướp từ tay cô, chăm chú nhìn vào. Cậu có vẻ hơi nhăn mặt: "Sao trước giờ tôi không hề nhìn ra cô có chút giống với tôi nhỉ?" - Rồi cậu lại giơ ảnh ra trước mặt Hạ Tịch: "Này, nhìn xem, có phải là giống nhau quá không?"
Đây là điều mà cô đã nhận ra từ đầu, hai người có nét mặt giống nhau đến kỳ lạ, mà cảm giác thân thuộc cũng rất mơ hồ. Chỉ tiếc, cả hai vẫn không nhớ ra được điều gì...
Cậu nhờ cô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-muc-tieu-pha-vo-quy-tac/2844317/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.