Tuy nghĩ ngợi là vậy nhưng Hạ Tịch cũng chỉ đành trả lời qua loa với Phó Dư Ngôn:
- "Từng nghe qua, nhưng tôi không biết đó là ai."
Hắn hơi nhăn mặt nhưng rồi ánh mắt hướng đến một vị bác sĩ đang đứng ở cửa: "Vào đi, xử lý vết thương cho cô gái kia."
Nghe lệnh, người ấy tiến vào phòng, chuyên tâm làm việc của mình ngay cả khi Hạ Tịch còn đang chưa biết chuyện gì. Vị bác sĩ đó với khuôn mặt không biểu cảm, tay vẫn mạnh bạo lau miệng hở và nịt chặt găng gạc vào chân cô, khiến cô đau đến không nuốt trôi. Tay lặng lẽ ôm lấy một cái gối dựa bên cạnh bấu vào. Đến khi xong việc, người đó đứng trước mặt Phó Dư Ngôn báo cáo:
- "Blight, vết thương đã được điều trị ổn thỏa, tạm thời sẽ không xuất hiện hiện tượng xuất huyết nữa. Tuy nhiên vẫn cần đề phòng cho việc khí hở khiến khó lành, phu nhân cần hạn chế hoạt động nhất có thể, mà ít nhất là trong 2 ngày tiếp theo. Các loại thuốc tránh sẹo và điều trị sẽ được gửi đến vào ngày mai, nếu không còn gì thì tôi xin phép."
Vừa dứt lời, cậu ta đã mau chóng cầm theo đồ nghề rời đi. Nhìn dáng vẻ vội vàng và mệt mỏi này, chắc hẳn đã bị Phó tổng gọi đến bắt tăng ca bất ngờ, đến ngủ cũng không được đủ giấc...
Hạ Tịch nhìn ngắm lại dấu tích lần đi xe máy đầu tiên sau 6 năm của mình, thầm mong nó không để lại vết sẹo lồi lõm trên chân cô. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-muc-tieu-pha-vo-quy-tac/2844303/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.