Đánh người đánh thắng được liền hung hăng đánh, mà đánhkhông lại thì nên bỏ chạy. Mà thật sự đánh không lại, tìm nhược điểm, chia racông phá. Đây là cách sinh tồn trước kia của Sở Liên Nhi.
Lực lượng quân sự của Hoa quốc cường đại, lương thực phongphú, đây thật không thể nghi ngờ, mà Đông Ly quốc, không có thiên thời địa lợi,cũng không có điều kiện gì, dĩ nhiên không thể đánh nhau với người ta. Kết quảlà, cũng chỉ có thể tìm nhược điểm, sau đó tiêu diệt từng bộ phận.
Nhận lấy trà làm thông cổ của Đông Ly Thuần đưa tới, Sở LiênNhi tiếp tục nói: “Nghe qua đóng cửa đánh chó chưa? Tất cả dân chúng Đông Lăngđều rút lui, nhưng chúng ta phải chừa lại một bộ phận dân chúng trẻ tuổi khỏe mạnhcường tráng, rút ra một phần binh lính từ trong tướng sĩ của chúng ta dẫn dắt bọnhọ, tổ chức thành bộ phận du kích, chia ra đào đất hầm vào chỗ tối, chờ bọn hắnvào thành rồi, liền đặc biệt đánh lén. Dân chúng địa phương biết rõ đường xá,mà đám binh lính bọn ta thiện đánh lén, hai bên hợp tác lẫn nhau, hắc hắc,không chạm mặt bọn họ, lại xuống tay ở chỗ tối. Sau đó, sẽ bước xuống bẫy rập ởcác địa phương, khiến cho bọn họ lâm vào trong hoảng sợ, chờ mỗi một ngày bọn họcàng sợ chúng ta, còn ai dám hạ lệnh tiếp tục xông về phía trước? Chỉ có thểlui về. Đến lúc đó, chính là thời cơ tốt để binh sĩ ta xuất trận.” Sở Liên Nhinói thật sống động, mặt mày hớn hở, giống như có thể nhìn thấy bộ dáng chật vậtchạy trốn của binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841650/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.