Mặc dù không còn mặt trời chói chan nữa, vào ban đêm cáinóng biến mất dần, nhưng khí nóng trong không khí vẫn nướng người đến tâm phiềný loạn, Sở Liên Nhi núp sau núi giả, cũng bị khí nóng trong đá tản mát ra làmcho nóng rang khó chịu.
Thanh âm Thành Kiều tuy thấp, lại vẫn bay vào trong tainàng, nàng chợt che môi, ngây ngốc không phát ra được thanh âm nào. Đầu thành mộtmảnh hỗn loạn.
Mồ hôi từ trán nhỏ xuống, khí trời bây giờ nóng khó chịu,không khỏi hoài niệm băng thoải mái mát mẻ mê người ở vườn Bích Trúc.
Rón rén trở về theo đường cũ, từ thư phòng đến phòng có mộtkhoảng cách, đều là áp dụng đá xanh nền gạch, người làm trong phủ thật là chịukhó, bất kể lúc nào ra ngoài, cũng thấy mặt đường quét dọn sạch sẽ.
Đến vườn hoa thì chợt phát hiện trong vườn hoa có thật nhiềuthị vệ, từng người một thần sắc hốt hoảng nhìn chung quanh, giống như đang tìmcái gì, không khỏi tò mò, chẳng lẽ trong phủ lại xuất hiện thích khách?
“Này, Trương hộ vệ, tìm được chưa?” Sở Liên Nhi nghe được mộtngười thị vệ kêu một thị vệ khác, sau đó có một thị vệ quay đầu lại, kêu lên:“Không có tìm được.”
“Có thể là đi những địa phương khác, đi tìm một chút nữa.”
Lập tức, thị vệ trong vườn hoa đi sạch sẽ.
Sở Liên Nhi từ sau núi giả ra ngoài, tim nhảy “thình thịch”,trong phủ thật có thích khách?
Đông Ly Thuần lập tức phải trở về kinh lên ngôi làm hoàng đếrồi, còn có thích khách tới hành thích, có thể là con cờ cuối cùng của hoàng đếbị vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841631/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.