Chương trước
Chương sau
Trở thành vị hôn thê của Thành Vân là chuyện ngọt ngào mà tốtđẹp.
Quan tướng cả Nam Lăng nhìn thấy nàng, đều phải cung kínhkhom người hành lễ tại trước mặt nàng, sau đó tất cung tất kính gọi nàng một tiếng:“Sở cô nương mạnh khỏe!” Cả quan tướng cao nhất Nam Lăng tổn chế tam binh HồVĩnh gặp nàng, cũng tươi cười đầy mặt, hướng nàng chào hỏi, có thể tưởng tượng,địa vị trong quân của Thành Vân.
“Tiểu thư, ngài nhìn, từ Vân công tử tuyên bố ngài là vị hônthê của hắn với bên ngoài rồi, quan tướng Nam Lăng nào gặp ngài không cúi đầucúi người với ngài? Tiểu thư, làm phu nhân đại soái uy phong không?” Thu Nguyệtvừa hối hả đi ở trên đường cái, trong ngực ôm dược liệu chồng chất theo sát saulưng Sở Liên Nhi, vừa hâm mộ nói với nàng.
Sở Liên Nhi dừng bước chân, quay đầu lại, cười như không cườiliếc nàng, “Nha đầu chết tiệt kia, thật biết múa mép khua môi, xem ta không vặnnát miệng của ngươi.”
“Hì hì, tiểu thư a, phong phạm thục nữ a, ngàn vạn không cầnphải phá hết.”
Sở Liên Nhi âm thầm cắn răng, nha đầu chết tiệt kia, càngngày càng kỳ cục rồi, lại dám cưỡi trên đầu nàng.
Thu Nguyệt lại nói: “Tiểu thư, Vân công tử đối với ngài khátốt, nhìn trên người của người mặc, cũng không phải là quần áo nhà rất giàu cóbình thường mặc, đây chính là lụa đẹp thượng đẳng của phương Nam, giá trị bamươi lượng bạc ròng, chính là chi phí một năm của dân chúng bình thường. . .Còn có, vòng ngọc và sai ngọc trên tay nàng, tất cả đều là Vân công tử bỏ tiềncủa mình từ cửa hàng mua được, còn có viên trân châu này, vừa lớnvừa tròn, màulại sáng, giá trị rất không thấp nha. . . . Chỉ là, ta thật không rõ, Vân côngtử tặng ngài nhiều đồ trang sức châu báu như vậy, vì sao ngài chỉ chọn đeo trânchâu ngọc thạch?”
Sở Liên Nhi liếc nàng xem thường, “Ta chỉ yêu mến ngọc thạchvà trân châu, như thế nào?”
“Tiểu thư, trước khi ra ngoài, Vân công tử từng phân phó ta,tiểu thư muốn mua gì, chỉ cần nói với chủ tiệm một tiếng, chủ tiệm sẽ sai ngườiđem hàng hóa đến soái phủ, bạc đều không cần tốn, nhưng ngài mua những dược liệunày làm sao sử dùng đây?” Thu Nguyệt khó hiểu.
Sở Liên Nhi vừa đi vừa đáp: “Ta nghĩ, ngươi không nên gọiThu Nguyệt, hẳn là gọi Toái Nguyệt, lắm mồm dong dài. Ta muốn mua cái gì, còn cầnlý do sao?” Dù sao Thành Vân nhìn qua rất có tiền, nàng không cố gắng xài, làmsao đúng chuẩn với thân phận vị hôn thê của hắn.
Trên đường đi qua một tiệm tranh chữ, người bên trong đầu bắtđầu khởi động, Sở Liên Nhi nhất thời hiếu kỳ, nói: “Thu Nguyệt, buôn bán ởphòng tranh chữ này có vẻ rất không tồi, đi, chúng ta đi xem.” Không đợi ThuNguyệt kháng nghị, đã kéo váy áo đi vào.
Chủ tiệm thấy quần áo của Sở Liên Nhi, cùng Thu Nguyệt theosát sau lưng, lường trước là nhà giàu, vì vậy mặt tươi cười: “Vị cô nương này,ngài muốn mua tranh chữ sao? Tranh chữ ở đây của chúng ta bao quát bút tích củatất cả nhân vật lớn Đông Ly quốc, không biết ngài thích chữ của vị danh nhânnhã sĩ nào?”
Sở Liên Nhi tùy ý nhìn về phía tranh chữ đính trên vách tường,có rồng bay phượng múa, có bút lực mạnh mẽ, có mây bay nước chảy, tóm lại, cácphong cách đều có, bất quá, đối với thư pháp và hội họa, thường dân như nàng,cũng không thưởng thức được, chỉ biết là những chữ này đều rất dễ nhìn.
Chủ tiệm thấy nàng chỉ xem không hỏi giá, không khỏi nóng nảy,nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, những tranh chữ này, chính là có thể gặp nhưng khôngthể cầu ở cả Đông Ly quốc, thiệt nhiều nhà giàu có đều mua về sưu tầm. Tỷ như bộnày, là văn chương của Liên Tử Kiệt thái sư đương triều, giá trị ngàn vàng.Trong tiệm ta bán còn thừa một bộ cuối cùng thôi, nếu như ngài muốn, sẽ tính rẻcho ngươi. . . .”
“Chủ tiệm, chữ này ai ghi, khó coi như vậy, cũng dám treo ởđây bán lấy tiền?” Sở Liên Nhi bỗng dưng chỉ vào một bộ tranh chữ, đây rốt cuộclà ai ghi a, khó coi như vậy, cả học sinh tiểu học ghi đều đẹp hơn hắn, xiêuxiêu vẹo vẹo không nói, không nói đầu bút lông rồi, cả ngang đứng mỏng dày tốithiểu cũng không biết ghi, chữ viết mất trật tự không nói, còn ghi lệch đông lệchtây, hơn nữa ghi chữ bên trên lớn, phía dưới nhỏ, càng đáng xấu hổ chính là, cảsắp xếp nét đứng đều sai.
“Chủ tiệm, chữ này là ai ghi? Nói có bao nhiêu khó coi, thìcó bao nhiêu khó coi, chỉ sợ hài tử ba tuổi ghi đều đẹp hơn hắn, cư nhiên còndám treo ở đây để mất mặt xấu hổ? Ném không dọa người a?”
Chủ tiệm hắc hắc cười nhẹ, giảm thấp thanh âm xuống nói vớinàng: “Cô nương có chỗ không biết, bộ tranh chữ này xác thực rất xấu, nhưng tatreo ở đây, cũng không phải vì bán lấy tiền, mà là vì làm nổi bật cho tranh chữbên cạnh, cho khách so sánh. . .”
Sở Liên Nhi nghe rõ, thủ đoạn xúc tiến điển hình của thươnggia, lấy thương phẩm vô cùng xấu bày ra cùng loại thương phẩm tốt này, kháchnhân cầm hai thương phẩm tốt xấu này so sánh sơ, người hơi có đầu óc sẽ chọnthương phẩm chất lượng tốt, giá cả mắc chút cũng không sao.
Chỉ là, chữ này cũng ghi quá xấu a.
Sở Liên Nhi hỏi: “Chữ này là ai ghi ? Cháu của ngươi?” chủtiệm trên dưới bốn mươi, cổ nhân đều thành thân rất sớm, bình thường người bốnmươi tuổi cũng gọi gia gia.
chủ tiệm lắc đầu mạnh, vẻ mặt khinh thường: “Hở, có loại ngườinày làm cháu của mình, ta sẽ chết sớm.”
Sở Liên Nhi càng thêm hiếu kỳ, nhìn một loạt chữ đậm nho nhỏở phía dưới: văn chương của Thái Tử Phi Lâu thị Đông Ly quốc Hoằng Dương đế nămmười tám.
Thái Tử Phi, Lâu thị?
Sở Liên Nhi ngạc nhiên, đầu như vào nước đục dơ, quấy rối bời, “Lâu, Lâu thị. . . . . .”
Chủ tiệm giảm thấp thanh âm nói: “Đúng vậy a, đường đườngThái Tử Phi, diện mạo lại xinh đẹp xinh đẹp, đáng tiếc a, ghi chữ, ngay cả talão già thô kệch này cũng không dám khen tặng, cô nương, nghe khẩu âm của ngài,hình như từ trong kinh tới a, chắc đã nghe qua đại danh của nàng?”
Sở Liên Nhi há há miệng, gật đầu: “Nghe qua, đương nhiênnghe qua.” Trong nội tâm không biết là tư vị gì, chẳng lẽ mình trước kia, thựcsự không được ưa chuộng như vậy sao?
“Chủ tiệm, chữ này, thật là ta. . . Thái Tử Phi kia ghi đấysao?” Sở Liên Nhi thật sự không thể tin được chữ mình ghi sẽ xấu như vậy, tuynàng chưa bao giờ cầm bút lông, cũng chưa luyện thư pháp, nhưng sẽ không đầnghi lung tung để cho người khác chế nhạo a?
Chủ tiệm méo miệng, mặt mũi tràn đầy khinh thường: “Đâychính là Lăng Thiên hộ tự mình đưa đến trong tiệm ta, còn có thể giả dối sao?”
“Lăng Thiên hộ?” Là ai?
“Nghe nói là một trong thân tín của đương kim nhị hoàng tửđiện hạ, thiếp thân thị vệ của nhị hoàng tử, hắn và Lý Hoa có danh xưng là mặtlạnh kiếm khách trên giang hồ cùng nhau xưng là Long Hổ Song Sát, thiếp thân thịvệ bên cạnh nhị hoàng tử, hai người này lúc sáng lúc tối,. Chức Thiên hộ nhìnnhư chức vị rẻ tiền, nhưng chính là cấp nhân vật đặc biệt gặp quan nhất phẩm. ..”
Quả thật, nhân vật thân tín bên cạnh người cap, nhất định làđối tượng trên mọi người.
“. . . Bức tranh này, Lăng thiên hộ đưa tới khi nào. . . .”Sở Liên Nhi nhịn không được lên tiếng. Nghe nói Lâu Ngọc Nhi “chết” đã gần nửanăm, cư nhiên còn có chữ tự tay nàng viết, thực kỳ lạ.
“Tiểu thư, canh giờ không còn sớm, nên trở về phủ .” ThuNguyệt nghiêng qua lên tiếng.
Sở Liên Nhi ngẩn ngơ, nhìn Thu Nguyệt, “Oh” một tiếng, chợtnói: “Đúng vậy, không còn sớm nữa, nên trở về dùng bữa rồi, bụng ta đã đói. ThuNguyệt, chúng ta đi thôi.”
“Ai, cô nương, ngươi không mua bức tranh chữ về nhà thưởngthức sao?” Chủ tiệm ở phía sau đầu mãnh liệt gọi.
Sở Liên Nhi vừa đi vừa đáp: “Danh nhân Đông Ly quốc chẳng lẽchỉ những thứ này sao, ta xem cũng không có cái gì rất giỏi.”
Chủ tiệm nghe xong sắc mặt có chút khó coi, không phục vộivàng kéo nàng, thấp giọng nói tại bên tai nàng: “Không dối gạt ngài, chỗ này củata còn có tranh chữ càng thêm danh quý, cam đoan là nhân vật có tên cực kỳ tốt ởĐông Ly quốc ghi, chỉ là, văn chương của vị nhân vật lớn này là ngàn vàng khó cầu.. . .”
“Là của ai?”
“Đương kim nhị hoàng tử Đông Ly Thuần điện hạ.”
“A?” Khóe môi Sở Liên Nhi bỗng dưng cong lên, ánh sáng màuphấn hồng ở ánh mặt trời mùa xuân chiếu đến, mỹ lệ chói mắt.
“Chữ của hắn có thật nhiều người mua sao?”
“Đó là đương nhiên, năm trước trong tiệm ta may mắn nhận đượcchữ nhị hoàng tử tự tay viết, vừa treo g tiệm, vẫn chưa tới nửa ngày, thì cóhơn mười vị khách ra giá, cuối cùng, giá thứ ba thét lên 1500 lượng ta đềukhông nỡ bán. . .”
Sở Liên Nhi mạnh bắt được tay chủ tiệm: “Chủ tiệm, chữ củaĐông Ly Thuần thực sự tốt như vậy sao? Nhanh cho ta xem xem.” Trước kia nàng ởphủ hoàng tử khi thu thập thư phòng thì thường xuyên nhìn đến chữ yêu nhân kiaghi, như thế nào không biết a?
Chỉ có điều, kinh thành giống như cũng có cửa hàng giữ độcquyền về thu mua tranh chữ của Đông Ly Thuần, không thể tưởng được, tại phíaNam Lăng xa cũng có người hâm mộ hắn, hơn nữa tất cả người hâm mộ này đều lànhà rất giàu có, làm hoàng tử làm được tình trạng này, yêu nhân kia cũng thật lợihại.
Chủ tiệm cẩn thận đánh giá Sở Liên Nhi: “Tranh chữ quý nhấtcủa bổn tiệm không treo bán bên ngoài, cô nương muốn xem…, nên. . . .” Hắn tựtay khoa tay múa chân tại trước mắt nàng.
Wow, thật là uy phong, muốn xem một bộ tranh chữ của nhânyêu nam còn phải trả phí vào cửa, thực biết làm ăn. Chỉ là, trong chuyện này,không biết có thể có dấu mờ ám hay không?
Vật được báo không hiếm cũng quý, thương nhân sở trường nhấtđúng là lên giá hàng ào ào, nói ba hoa chích choè, đem hàng ế hàng nói thành sựvật và tên gọi trân quý có thể gặp nhưng không thể cầu, sinh ra một loại ảo giáctâm lý cho người tiêu thụ, nếu như ngươi có tiền cũng không mua, tuyệt đối sẽlà tổn thất của ngươi.
“Năm lượng bạc thì năm lượng bạc, chủ tiệm, đi lấy đến chota xem xem a.” Sở Liên Nhi cũng không quan tâm tiền vé vào cửa năm lượng bạcnày, nàng chỉ muốn biết một chút, chữ của nhân yêu nam Đông Ly Thuần kia rốt cuộcghi thành bộ dáng gì. Nếu như thật sự đáng giá, nàng bảo Thành Vân lấy thêm nhiềuvăn chương từ Đông Ly Thuần, dù sao Thành Vân là tâm phúc của Đông Ly Thuần mà?Muốn một hai bộ chữ viết, hẳn là rất dễ dàng.
Thu Nguyệt tranh thủ thời gian kéo Sở Liên Nhi một cái, vẻ mặtlo lắng: “Tiểu thư, đi thôi, tranh chữ có cái gì tốt xem, hay là nhanh đi về a,bằng không để trễ ta sẽ bị mắng.”
“Gấp cái gì, có ta ở đây, ai dám chửi, mắng ngươi.” Trong nộitâm đã tính toán nên Sở Liên Nhi cũng không muốn đi như vậy.
Nhưng Thu Nguyệt cũng không chú ý kháng nghị của nàng, lôikéo nàng đi ra bên ngoài, Sở Liên Nhi đánh không lại khí lực của nàng, bị nàngném ra cửa hàng, không khỏi tức giận: “Thu Nguyệt, ngươi quá làm càn, rốt cuộcai mới là chủ tử?”
Thu Nguyệt không để ý tới nàng, “Tiểu thư, đế thời điểm ăntrưa rồi, chờ ăn trưa xong ta lại mang ngài đến xem, được không?”
Sở Liên Nhi lẩm bẩm một tiếng: “Đến lúc đó, nói không chừngđều bị cầm đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Trên đường cái, người đến người đi, bí mậtkhó giữ nếu nhiều người biết, Thu Nguyệt không nghe rõ ràng.
“Không có gì, tới giữa trưa a, Thu Nguyệt, buổi chiều ta lạiđến một chuyến. Đến lúc đó, ngươi cũng không thể ngăn cản ta nữa. Biết không?”
“Biết rồi, tiểu thư của ta.” Thu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Trở lại soái phủ trong chòi gác, cửa lớn đứng thẳng mười mấytên thị vệ cao lớn mặc giáp sắt, mỗi người vai thẳng tắp, khí nuốt núi sông, uyphong lẫm lẫm, bọn họ nhìn thấy Sở Liên Nhi, đều tránh ra một lối, cho nàng đivào.
Để tránh quấy rầy hào hứng dùng cơm, nhà ăn thiết lập tại lầuhai, Sở Liên Nhi đạp đạp trên mặt đất lầu hai, tại góc cua cầu thang, khôngngoài dự tính đụng phải một đới đao thị vệ, Lăng Bân.
Lăng Bân nhìn thấy nàng rồi, sắc mặt có chút khó coi, nhưngvẫn nghiêng người cho nàng đi qua bên cạnh, lên lầu.
Trải qua bên cạnh hắn thì Sở Liên Nhi dừng bước lại, nhìn kỹhắn, cười nói: “Lăng Bân, suốt ngày canh giữ ở bên cạnh Thành Vân, không nhàmchán sao?”
Lăng Bân hừ lạnh một tiếng, xoay mặt, “Công tử quân vụ bận rộn,ngày bận ngàn việc, cũng không nhiều thời gian rãnh chờ ngươi dùng bữa. Từ nayvề sau không có việc gì không cần phải chạy tán loạn khắp nơi.” A, không hổ làthuộc hạ trung thành và tận tâm, hắn là đang trách cứ nàng chỉ lo vui đùa, màđau lòng Thành Vân bận rộn trong quân, còn bớt thời giờ đợi nàng ăn cơm?
Trượng phu mỗi ngày bận đến sắp mệt mỏi chết, về đến nhà,còn phải đợi thê tử vui đùa xong trở về ăn cơm, chuyện này mặc kệ đặt ở cổ đại,hay là hiện đại, đều là chuyện không thể tha thứ.
Sở Liên Nhi cũng phát giác hôm nay có chút quá, vội le le lưỡi.Kéo váy tơ xanh mơn mởn, đi lên lầu.
Không hề ngoài ý muốn, trong đại sảnh rộng rãi, Thành Vânđang thình lình ngồi, trước mặt hắn đã bày xong chén, nghe được tiếng vang, hắnngước mắt, hướng Sở Liên Nhi mỉm cười, thanh âm ưu nhã, không có chút tức giậnsinh ra vì đợi lâu.
“Chơi có vui không?” Hắn đứng dậy, lôi kéo nàng cùng nhau ngồixuống, nâng chiếc đũa, gắp khối đậu hũ giòn non ngon miệng bỏ vào trong chénnàng, “Đói bụng rồi, mau thừa dịp ăn nóng.”
Sở Liên Nhi vừa nuốt, vừa nhìn mặt bên duyên dáng của hắn,nam nhân này mặc kệ khi nào, nhìn trái, hay là nhìn phải, nhìn mặt bên hay lànhìn chính diện, bộ mặt hoàn mỹ không giống như nhân gian.
“Rốt cục bị ta mê hoặc?” Thành Vân nhìn nàng, ánh mắt ấm áp,nhu tình như xuân về hoa nở.
Sở Liên Nhi đỏ mặt, vội cúi đầu xuống, cố gắng mãnh liệt ănmón ăn trong mâm, Thành Vân vừa ôn nhu nhìn nàng, vừa gắp món ăn để vào trongchén nàng, Sở Liên Nhi vùi đầu mãnh liệt ăn, bỗng dưng, nàng há to miệng, phunthức ăn trong miệng ra, cả gương mặt đẹp nhăn thành khổ qua: “Đây là món ăn gì,đắng như vậy?” Tựa như thuốc Đông y.
Thành Vân nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ lưng của nàng, dùng thìa làmbằng bạc múc vào trong chén nàng, lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ : “Ngoan, ăn nó đi,mới có lợi cho thân thể của ngươi.”
Sở Liên Nhi mãnh liệt lắc đầu: “Thật đắng, đâu phải món ăn,rõ ràng chính là thuốc.” Đừng tưởng rằng nàng đần đến thuốc Đông y và món ăn đềuphân không rõ.
Thành Vân nhàn nhạt cười, ánh mắt ôn nhuận mà mát lạnh: “Muốncởi bỏ chung độc trên người ngươi không?”
Sở Liên Nhi mạnh ngẩng đầu, nhìn hắn, không thể tin: “Đây làgiải dược chung độc?”
Tự mình nhìn Sở Liên Nhi một hơi đem một chén thuốc lớn uốngvào bụng rồi, Thành Vân lại gắp một miếng gì ướp đường vào trong chén nàng, “Ănmiếng đồ ngọt, đè cay đắng.”
“Uh.” Sở Liên Nhi nghe lời há mồm, nuốt đồ ngọt vào, thì ralà khoai lang.
“Thành Vân, những ngày này quân vụ rất bận rộn sao?” Nhìn hắnmỗi ngày trời chưa sáng đã đi ra ngoài, trên người vẫn mặc giáp cứng, buổi tốitrở về người đầy mùi mồ hôi phong trần, mặt cũng gầy một vòng.
Thời tiết trở nên ấm áp, vụ xuân cày bừa cũng đến, Thành Vâncùng lúc phải chỉ huy nông dân gieo, cùng lúc phải tuyên truyền trồng khoailang diện tích lớn, tư tưởng nông dân bảo thủ, cũng không đơn giản tin tưởngthu hoạch mới, muốn bọn họ tiếp nhận khoai lang, không biết phải phí bao nhiêusức lực.
Còn có, chiến tranh với Khắc Mãnh Cáp Nhĩ hết sức căng thẳng,mỗi ngày Thành Vân còn phải đến sàn duyệt binh, thân là soái tướng cao nhấtquân sự Nam Lăng, chẳng những phải xen vào để ý quân vụ, cả chính trị, kinh tế,thu nhập từ thuế, buôn bán sự vụ đều từ hắn để ý. Nghĩ đến phí sức lao động,coi như là thân thể làm bằng sắt chỉ sợ cũng ăn không tiêu.
Nàng bụm khuôn mặt tuấn tú thon gầy của hắn, vẻ mặt đaulòng: “Nhìn ngươi, đều gầy thành cái dạng gì rồi, Hồ Vĩnh, Viên Vĩnh Hoa, còncó Bố Chính Sứ Nam Lăng? Bọn họ làm gì? Vì cái gì không thể chia sẻ thayngươi?”
Thành Vân nắm tay của nàng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, “Nhữngngày này bọn họ cũng bận rộn chân không chạm đất, ta xem như rất thanh nhàn. Chủyếu là muốn tiến hành hiệp nghị với tộc Nữ Chân, cho nên bận rộn. Liên Nhi, lạiphải thua thiệt ngươi một thời gian ngắn, chờ đánh bại Khắc Mãnh Cáp Nhỉ, ta liềncó rất nhiều thời gian ở bên cạnh ngươi.”
“Nhìn ngươi nói, giống như người ta là nữ nhân tùy hứngkhông hiểu chuyện chỉ muốn trượng phu ở cùng.” Sở Liên Nhi không vui rồi, tuynàng cũng hi vọng có hắn cùng một chỗ, nhưng không phải nữ nhân không biếtnguyên tắc, có thể nào cho hắn vứt xuống công việc chỉ vì cùng nàng?
Hai mắt Thành Vân sáng trong sáng trong: “Liên Nhi của ta rốtcục thừa nhận ta là trượng phu ngươi.”
Người không đứng đắn giả nhã nhặn này!
Sở Liên Nhi lườm hắn một cái, nảy sinh ác độc cầm lấy dĩa đậuhũ và cả chén cá tươi đổ vào trong chén Thành Vân, oán hận nói: “Ăn xong hết tấtcả cho ta, bằng không, mơ tưởng rời đi bàn ăn một bước.”
Thành Vân cúi đầu nhìn chén sứ bị nhét tràn đầy, ánh mắtsáng rỡ, “Liên Nhi của ta đang quan tâm ta, sợ ta đói bụng.”
“Ngươi cứ lắm mồm lắm miệng đi, hừ, ta không muốn nhiều lờivới ngươi.” Sở Liên Nhi vừa tức vừa thẹn, thẹn quá hoá giận đấm hắn.
Không biết là Thành Vân thật sự đói bụng, gay bị Sở Liên Nhiép, canh cá tươi trên bàn và đậu hũ xào củ cải sợi đều bị hắn ăn sạch trơn.
. . . . . . . . . . . .
“Đúng rồi, Thành Vân, ngươi và Đông Ly Thuần thường xuyên gặpmặt sao?”
Ăn trưa xong, nha hoàn dâng nước trà lên, Thành Vân tạitrong lúc lơ đãng hỏi Sở Liên Nhi buổi sáng đi chỗ nào, lúc này Sở Liên Nhi mớinhớ tới một chuyện.
Thành Vân nheo mắt lại: “Không có. Ngươi hỏi cái này để làmgì?”
“A, không có gì.” Sở Liên Nhi dừng một chút, hai mắt chớp độnglên hào quang: “Các ngươi đã không thường gặp mặt, bình thường làm sao liên lạc?”
“Thư qua lại.”
“Dùng bồ câu đưa thư sao?”
“Ừ.”
Hai mắt Sở Liên Nhi sáng ngời, mạnh bắt lấy cổ áo hắn, “ThànhVân, triều đình không phải thiếu tiền sao? Ta tìm được một loại biện pháp kiếmtiền.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.