Mọi người ở đây chỉ có Hồ Vĩnh và Thành Vân không tức giận,hai người liếc mắt nhìn nhau, do Hồ Vĩnh mở miệng, hắn ôm quyền hỏi: “Lời này củacô nương giải thích thế nào, Khắc Mãnh Cáp Nhĩ chỉ có mười vạn đại quân, màchúng ta có mười lăm vạn đại quân, hơn nữa mười lăm vạn đại quân này của chúngta cũng không phải tôm chân mềm không có bản lĩnh, bọn họ nhiều năm trấn thủNam Lăng, có thể còn sống só, không người nào không là lão binh thân kinh báchchiến. Bọn họ nhiều năm đối kháng với Thát Yên, cũng sờ thấu tính nết bọnchúng, chẳng lẽ, chúng ta còn có thể thua bởi bọn họ sao?”
Sở Liên Nhi nhìn lại con ngươi tinh xảo của hắn, mấp máymôi, nói: “Bộ Lạc trên thảo nguyên, mọi người đều biết, bọn họ từ vừa ra đời đãlập tức lăn lộn, bọn họ bắn tên xa hơn chúng ta, chuẩn hơn chúng ta, hung áchơn chúng ta, cái này, Hồ đại nhân, có thể thừa nhận sao?”
Hồ Vĩnh gật đầu, “Cô nương nói thật là như thế. Nhưng, chỉ bằngtài bắn cung xa chuẩn hung ác của bọn họ có thể định thắng thua sao? Không khỏiquá gượng ép.”
Sở Liên Nhi cười khẽ, lại nói: “Ngựa chiến trên thảo nguyên,nhìn như vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không thể không thừa nhận, lực chạycủa những con ngựa này mạnh hơn ngựa trong nước, hơn nữa chạy nhanh. Điểm ấy, Hồđại nhân, ngài thừa nhận sao?”
Hồ Vĩnh gật đầu lần nữa, con ngươi nguyên bản hoài nghi đãbiến thành khâm phục.
Thành Vân không nói gì, chỉ là hai con ngươi sáng trong nhìnSở Liên Nhi, lúc nàng nói chuyện, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841599/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.