Trong cổ ngai ngái một hồi, miệng Sở Liên Nhi hé ra, nhổ ramột ngụm máu tươi. Chất lỏng đỏ tươi, từ cặp môi đỏ mọng mỹ lệ tràn ra, ấn ra mộtđường dấu vết đỏ tanh trên cằm. Nhà ra trên mặt đất hỏng hóc, đóa đóa đỏ sậm,như “tường vi máu” nở rộ, trầm trầm mà chói mắt.
Một đôi bàn tay vịn lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng,“Lại bắt đầu phát bệnh rồi?” Thanh âm Thành Vân cực kỳ quan tâm.
Thanh âm Thành Vân giống như mang theo ma lực nào đó, thanhâm hắn vừa ra, đau đớn ở ngực Sở Liên Nhi dần dần biến mất không thấy gì nữa,con ngươi nguyên bản mơ hồ đã rõ ràng, nàng nhìn qua Thành Vân, làn da hắn trắngtrẻo trong suốt, mày kiếm dày đặc, có một đôi con ngươi đạm mạc, đôi mắt tinh tếthật dài hơi nhíu, đại khái chính là đơn phong nhãn trong truyền thuyết a. Đôicon ngươi này mỗi lần nhìn mình thì luôn thanh tịnh như là bầu trời bao latrong xanh phẳng lặng, xanh thẳm xanh thẳm.
Nhưng, chỉ chốc lát sau, lại băng liệt như suối nước lạnh chảyróc rách, không có chút nhiệt độ nào, cảm giác mát thấm người.
Thành Vân bị nàng nhìn qua có chút không được tự nhiên, hắnho một tiếng, hỏi: “Vì sao nhìn ta như vậy?”
Sở Liên Nhi không có đáp lại, mắt hạnh y nguyên ngóng trôngnhìn hắn, trong mắt sáng hiện lên hoài nghi, nhất thời biến thành hoảng sợ và bấtan.
Thành Vân chú ý tới biến hóa của nàng, sắc mặt có chút khẩntrương, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, ngươi ngã bệnh?”
Rốt cục chuyển ánh mắt đi, Sở Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mua-voi-soi/1841596/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.