Diệp Gia Diễn cũng không nghĩ tới hắn sẽ thấy màn biểu diễn đặc sắc như vậy. Hắn túm lấy Giang Ly Ly, kéo cô. Giang Ly Ly phản ứng cũng nhanh, theo lực đạo đứng lên của Diệp Gia Diễn, ủy khuất nhìn hắn. Diệp Gia Diễn biết rõ mình cũng không sao, nhưng vẫn là thấy có chút không được tự nhiên, quyết định đánh đòn phủ đầu: "Ngu ngốc!" Giang Ly Ly bị nghẹt thở một chút, chỉ có thể nhẹ giọng oán giận: "Anh, tại sao lại đột nhiên buông tay ra? Tôi rất sợ hãi a..." Diệp Gia Diễn đưa chặn cổ họng Giang Ly Ly: "Nếu tôi không buông tay, cô vĩnh viễn không bao giờ học bơi được." ". . . . . ." Giang Ly Ly nghĩ, cảm thấy cũng có lý, không dám phản bác. "Thử lại một lần nữa." Diệp Gia Diễn gằn từng tiếng nói, "Lúc sau tôi sẽ buông tay, không được chạm mép bể bơi, không cho phép hoảng, không cho phép đứng lên." Ai, lại còn không cho phép hoảng. . . . . . Giang Ly Ly chần chừ một chút, vẫn là cố lấy dũng khí đáp ứng. Diệp Gia Diễn nói rất đúng, bơi lội là chuyện của cô. Cô không thể ỷ lại Diệp Gia Diễn, càng không thể vọng tưởng cướp lấy cảm giác an toàn trên người Diệp Gia Diễn. Hắn chính là muốn mạng của cô a! Diệp Gia Diễn trong lúc lơ đãng trông thấy vẻ mặt coi thường cái chết của Giang Ly Ly, hít sâu một hơi, dũng cảm dùi đầu vào trong nước. . . . . . . Tốt lắm, tương lai cô biết không có hắn, cô sẽ biết đường đi phía trước rất gian nan. Đợi cho Giang Ly Ly nổi lên mặt nước, Diệp Gia Diễn kéo cô một phen, cô nổi trên mặt nước một cách tự nhiên hướng về phía trước. Chạm đến bên cạnh bể bơi, Giang Ly Ly lập tức thu chân đứng lên. Lặp lại luyện tập vài lần, cô đã từ từ thoát khỏi sự sợ hãi, hơn nữa có một loại cảm giác hưởng thụ ở trong nước. Thời điểm kết thúc, cô nhịn không được hỏi Diệp Gia Diễn: "Tôi có phải là rất nhanh liền có thể bơi được?" Diệp Gia Diễn không muốn để Giang Ly Ly đắc ý quá sớm, nói: "Còn sớm." Cuối cùng lại cảnh cáo nói, "Đừng quá kiêu ngạo." Giang Ly Ly một chút cũng không bị ảnh hưởng, tháo kính bơi xuống, trong mắt hào quang lóng lánh: "Tôi cảm thấy rất nhanh nha!" Cô nổi trên bể bơi, nói: "Đồ ăn Ý cần phải chuẩn bị, anh chờ tôi một chút!"
Diệp Gia Diễn nhìn bóng dáng Giang Ly Ly, chân dài tuyết trắng đường cong ưu mỹ, có điểm chói mắt. Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Diệp Gia Diễn nhíu mày, rồi thản nhiên bơi lội trong ba mươi phút. Bên đây, Giang Ly Ly ngay cả tóc cũng không kịp sấy, vội vàng xuống lầu, kêu dì Trương cùng cô làm bữa tối. Dì Trương thoạt nhìn, thấy Giang Ly Ly có vẻ rất hưởng thụ với việc xuống bếp. Nhưng dì Trương biết, nguyên nhân phía sau không đơn giản như vậy. “Kết hôn cũng đã một năm, đây là lần đầu tiên thấy cô nấu ăn vui vẻ như vậy”. Dì Trương giống như lơ đãng nói: “Lần trước cùng cậu chủ nghỉ phép đến Maldives, cô cũng không vui vẻ như vậy” Giang Ly Ly trên mặt đầy ý cười, nói: “Tình huống lần này không giống với lần trước!” Suy nghĩ lại, chuyến đi Maldives đó chẳng khác nào là ranh giới sinh mệnh của cô. Trước khi đi Maldives, cô toàn tâm toàn ý yêu Diệp Gia Diễn, cô rất mong chờ đến ngày đi, giữa bọn họ có thể sẽ phát sinh một chút cái gì đó. Sau đó thì một chuyện khuấy động đã xảy ra, làm cô suýt mất mạng. Khi trở về cô làm bộ mất trí nhớ để đối phó với Trang Nhã Nghiên và Diệp Gia Diễn. Cô phải mạnh mẽ, vượt qua nỗi sợ hãi để bảo vệ bản thân mình. A, xem hôm nay cô đã vượt qua nổi sợ nước trước đây, một bước đột phá bản thân. Dì Trương suy nghĩ khác, bà lại nghĩ Giang Ly Ly cao hứng như vậy đơn thuần là vì Diệp Gia Diễn, vì thế nói: “Cậu chủ tự mình dạy cô bơi lội, có sự khác thường.” Dừng một chút, dì Trương nói tiếp: “Bác sĩ nói, cô bất quá vì nỗi sợ hãi nên mất một phần trí nhớ. Xem ra cậu chủ có thể giúp cô khôi phục trí nhớ.” “…..” Giang Ly Ly có chút sững sốt. Cô cứ nghĩ Diệp Gia Diễn dạy cô bơi lội là muốn làm cô buông lỏng cảnh giác. Cô quá ngây thơ rồi. Hoá ra hắn muốn giám sát cô, xem cô khi học bơi có thể khôi phục trí nhớ hay không. A, cô không biết hình dung loại cảm xúc bây giờ như thế nào? Lồng ngực có gì đó nhói nhói, như ai đó đổ thùng nước đá vào tim cô. Trong lúc thất thần, lưỡi dao sắt bén cắt vào tay cô, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ tấm thớt. “Giang Ly Ly, mau đè vết thương lại” Dì Trương có hơi hoảng, tức tốc chạy ra lấy hộp cứu thương. Vừa lúc Diệp Gia Diễn tắm rửa xong xuống lầu, gặp được dì Trương cầm hộp thuốc đi vào nhà bếp. Hắn chạy tới, thấy ngón tay Giang Ly Ly nhuốm đầy máu. Vì lấy lòng hắn mà cô cư nhiên liều mạng như vậy? Chờ dì Trương giúp Giang Ly Ly băng vết thương, Diệp Gia Diễn kêu một tiếng: “Giang Ly Ly” Cô quay đầu lại, thấy hắn thần thái bình tĩnh đứng ở cửa phòng bếp, không chút để ý nhìn cô”
Trái tim cô có chút chua xót, tâm tình cũng trở nên phức tạp, khô cằn nói: “Chuyện gì?” “Tôi đột nhiên muốn ăn mì” “Không phải muốn ăn đồ Ý sao? Cũng được, tôi làm cho anh sau” Giang Ly Ly nói. “Ai nói muốn ăn mì của cô?” Ánh mắt Diệp Gia Diễn dời đến người dì Trương: “Dì Trương, trước hết làm cho con một bát mì nước” Dì Trương hiểu ý, cười nói: “Tôi sẽ lập tức làm” Diệp Gia Diễn liếc mắt về phía Giang Ly Ly một cái, không nói từ nào, xoay người đi. Giang Ly Ly đứng ở phòng bếp hỗn độn. Cô không ghét hắn nhất thời thay đổi chủ ý. Dì Trương quả thật làm mì hạng nhất, cô ăn từ nhỏ đến bây giờ không thấy ngán. “Dì Trương, con cũng muốn ăn mì.” Giang Ly Ly thờ phì nói: “Thịt của con so với Diệp Gia Diễn nhiều gấp hai! Không, gấp ba!” Dì Trương bất đắc dĩ cười nói: “Cậu chủ là nhìn thấy tay con bị thương, không muốn cho con làm” Giang Ly Ly vẫn thẫn thờ, Diệp Gia Diễn không có cái loại thiện tâm này đâu. Cho dù có, cũng không dành cho cô. Giang Ly Ly đoán, Lâm Trán Nhan nói có tin tức tốt. Cùng Lâm Trán Nhanh hẹn chỗ gặp, cuối cùng nói với dì Trương sẽ ra ngoài. Dì Trương cầm điện thoại định gọi cho tài xế. “Không cần” “Con sẽ tự mình lái xe”, cô nói. Dì Trương hơi bị hoảng, “Con chính là….” Giang Ly Ly biết dì Trương đang băn khoăn cái gì. Cô đã có bằng lái, nhưng ba mẹ không cho cô lái xe vì sợ cô gặp chuyện gì, cho nên cô không có kinh nghiệm. Nhưng cô không sợ hãi rụt rè, cô sẽ tự mình lái xe ra ngoài. Dì Trương muốn ngăn cản cô, nhưng không có cớ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lái xe ra ngoài, thầm cầu nguyện. Từ biệt thự đến nội thành, giờ này xe cũng không nhiều lắm, Giang Ly Ly chầm chậm lái xe, bị chậm 20 phút so với giờ hẹn mới đến quán cà phê. A, cô không dừng xe được, thử nhiều lần, từ đầu đến cuối không đõ vào chỗ đậu xe, phía sau còn chiếc xe đang chờ cô. Giang Ly Ly đang tính toán, tính gọi cho Lâm Trán Nhan ra giúp, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa vang vang. Cô quay đầu, một gương mặt anh tuấn rơi vào mắt…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]