Mưa phùn, bầu trời thì âm u, tâm tình cũng theo đó mà u ám..
Trần Duy ra khỏi siêu thị, mở ô.
“Meo meo….”
Tiếng mèo kêu phi thường yếu ớt đột nhiên truyền đến, tìm quanh liền thấy một con mèo nhỏ màu vàng khoảng bốn năm tháng tuổi ngồi lẻ loi trên bồn hoa trước cửa siêu thị. Nó nghiêng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhúc nhích nhìn Trần Duy, bộ lông mềm mại có vằn vàng, cái tai nho nhỏ khẽ run, kết hợp với đôi mắt mèo ngập nước như ngọc lưu ly tạo thành vẻ nhu thuận đặc biệt khả ái.
Nhưng nổi bật nhất lại là tấm biển nhỏ treo trên cổ tiểu hoàng miêu: Xin hãy nuôi tôi.
“Meo meo….”
Kêu lên một tiếng yếu ớt, tiểu hoàng miêu đi tới cọ cọ lên chân Trần Duy lấy lòng, tựa như cầu khẩn hắn mang về nhà.
Trần Duy hạ ô xuống, bóc lấy một khối xúc xích để trước mặt tiểu hoàng miêu, nó ngửi ngửi miếng xúc xích một chút rồi không để ý tới nữa, trái lại cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng bàn tay của Trần Duy khiến người yêu thích.
Trần Duy sờ đầu tiểu hoàng miêu, động tác vừa nhẹ nhàng lại đầy trìu mến, thế nhưng hắn không ôm lấy tiểu hoàng miêu, hắn ôm lấy một đống đồ khuyến mãi vừa mua quay người đi thẳng.
Trời bỗng nổi sương, tiểu hoàng miêu nhìn Trần Duy đang dần đi xa, cô đơn đứng cạnh bồn hoa.
“Meo meo….”
Tiếng kêu thê lương quấn quýt bên tai. Trần Duy đi thẳng về nhà trọ.
Tiết tấu sinh hoạt tại thành thị khiến hắn mệt mỏi, nhưng hắn lại tình nguyện công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-mieu-me-h-ba/144932/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.