Chương trước
Chương sau
Quyển 1 –
Đêm trung thu, hương ngầm tỏa

Đêm trung thu, hai tiệc mở đồng thời. Hoàng thượng yết đãi quần thần trong Vĩnh Xuân Cung, còn bên thái hậu cũng mở hoan yến tại Liễm Diễm Điện. Thái hậu chủ tọa, hoàng hậu và Quý Phi kề cận trái phải, chúng phi cùng dự tiệc. Sau khi cúng trăng, đại tiệc bắt đầu. Thực ra trong kinh thành có xây vườn chuyên để cúng trăng, nhưng trừ dịp đại phong thu, hầu hết đều liên hoan trong nội cung. Không tỏ ra long trọng khí thế, mà cũng có thể tiết kiệm đúng độ.
Lúc này trên Hưng Hoa Lầu ở bên ngoài Liễn Diễm Điện đang tiến hành những điệu múa Bân Nguyệt, muôn hoa trong điện đua nở, Quế hoa nở rộ nhất. Quế hoa trang trí cho món cua, còn có rượu ngon. Sơn hào hải vị, thỉnh thoảng có cả trái cây hoa quả tươi. Tất cả phi tần sắp chỗ ngồi trên ghế cao, thức ăn bày biện đầy bàn, trong điện còn có vũ cơ chúc tụng.
Phi Tâm ngồi ở bục cao, nhìn phi tần trong điện. Người cấp cao thì một người một bàn, cấp thấp thì hai hoặc 4 người một bàn. Ban chỗ theo chức vị, dù là Sung Thị –cấp thấp nhất cũng có mặt.
Nhưng không có hoàng thượng, dù ca múa có tuyệt vời cũng chẳng mấy ai đoái hoài. Mọi người không mặn không nhạt, cũng chẳng bén mảng được tới thi vị gì. Trái lại thái hậu rất hứng chí, chơi Tửu Lệnh, đối các câu đối từ cổ chí kim, án liên truyền khắp. Lại chơi trò kích trống chuyền hoa, ăn được khá nhiều thịt cua, rượu cũng uống được khá nhiều ly. Hoàng hậu chẳng qua mới vừa đôi mươi, thanh xuân mơn mởn, nhưng vẻ mặt không vui không buồn, hoàn toàn khác hẳn tuổi tác. Cô ta chỉ ngồi một lúc bèn rời tiệc hồi cung.
Sang đến giờ Tuất, hoàng thượng giá lâm Liễm Diễm Điện. Bầu không khí bỗng chốc sôi sục lên, cung nhân vội vã thiết tọa cho hoàng thượng ở bên cạnh thái hậu. Nào ngờ sau khi y thỉnh an thái hậu xong bèn đi thẳng đến bên cạnh Phi Tâm và ngồi xuống: “Mẫu hậu không cần sắp xếp, nhi thần ngồi đây được rồi. ” Y đã cởi bỏ triều phục, thay bằng thường phục màu xanh da trời có thêu song long màu vàng đậm. Trên khuôn mặt hơi ửng đỏ, có lẽ khi nãy đã uống rượu.
Y ngồi ở đây, Phi Tâm nào dám ngồi lại. Vội vã đứng dậy, y kéo lấy tay cô, cười nhạt: “Ái phi không cầm quá câu nệ, đã là gia yến, cứ ngồi đây là được.” Lời này khiến Phi Tâm rùng mình, “Ái phi”, y chưa bao giờ gọi cô như vậy.
Tinh Hoa khẽ nheo mắt: “Hoàng thượng bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi đi.”
Phi Tâm tạ ơn, nhẹ nhàng ngồi hờ trên một góc ghế dài. Cô chẳng dám nhìn xuống, cảm giác dưới kia có một vạn phi đao đang phóng tới. Ninh Hoa Phu Nhân và Chiêu Hoa Phu Nhân vẫn ở dưới kia, y hỏi han vài câu. Bây giờ ngồi sát cạnh cô, khiến cô rất không thoải mái.
Hoàng thượng vừa tới, bầu không khí bắt đầu khác hẳn. Ai nấy tay xoa quyền nắm, đôi mắt rực sáng như vừa uống máu nai. Thoáng chốc, người hiến nghệ thì hiến nghệ, triển tài thì triển tài. Không bao lâu sau, trước điện đã bày sẵn ngựa do Ninh Hoa Phu Nhân vẽ và Chiêu Hoa Phu Nhân đề chữ, Linh Tần cắt giấy, Tuấn Tần thêu thùa, Hòa Tần nấu rượu….còn có cả người phổ khúc đàn nhạc, ca múa. Trăm hoa khoe sắc, ai nấy đều cố gắng ganh đua.
Phi Tâm chỉ cần có y bên cạnh thì căng thẳng ngay, người ta ở trạng thái đại dũng thì cô cũng bắt đầu trạng thái thất thường. Hành Tử Lệnh chẳng câu nào đúng, ca trù thì chẳng hợp cảnh, thi từ không đúng vần. Nhìn thái hậu, hoàng thượng sắc mắc không tốt, trong lòng lại càng hốt hoảng. Càng hoảng lại càng rối loạn, khiến Tú Linh sau lưng cứ muốn xông ra nói thay cô. Quý Phi rõ ràng lúc nãy còn rất thần dũng, phú nguyệt thi ba bài, câu nào cũng tinh duyệt. Ngôn ngữ có lễ nghi, biết tiến thoái. Kết quả là chủ nhân vừa tới, lập tức ngã nhào xuống ngựa, người ta thì cứ như uống phải máu nai, cô thì hệt như uống phải máu gà. Hoàng thượng bảo cô đàn, ba nhịp thì có hai nhịp bị sai, gãy đàn mà dưới kia tiếng cười thầm không ngớt, mặt mày hoàng thượng đen như đáy chảo. Phi Tâm thật không thể ngồi lại tiếp, đành xin lui, không những mất mặt cô, mà khiến thái hậu và hoàng hậu cũng mất thể diện. Tiệc trung thu lần này do cô giúp sức tổ chức, tốn không ít công sức. Nhưng có lẽ cô chỉ có số tổ chức, thật sự không có số hưởng thành quả. Nên cô uống ba vòng rượu, lấy cớ say rượu, xin phép hoàng thượng và thái hậu cho rời tiệc.
Cô dẫn theo Tú Linh và Tú Thể, không đi kiệu ngồi, từ từ men theo Tây Lâm Thập Tam Sở về Cúc Tuệ Cung. Trăng đã lên cao, hôm nay trăng thanh, ít sao, trăng tròn và sáng rực. Vừa nãy cô đã uống không ít rượu, lúc ấy bước chân hơi chậm rãi, gió nhẹ thổi đến, khoan khoái vô cùng. Chẳng mấy chốc đã đến Vườn phía tây, ở đây có cây quế đang tỏa hương, lá sen còn vương vấn, giữa những cành cây còn có chim nhạn, xa xa ngắm nhìn cảnh ca múa trong Liễm Diễm Điện. Cô đứng trên bờ ao sen, ngắm nhìn ánh trăng, khẽ thì thầm: “Mộ vân tận, thanh hàn ích. Ngân bàn khởi tinh phách, nhân giang diệu phương huy. Hàn nha tê bích thụ, thanh lộ thấp quế hoa.Quế tử phiêu hương dạ, kháp thị tư hương thời.”
(Đại khái là miêu tả trăng thanh gió mát, chim đậu cành cây quế còn thấm sương. Cây quế tỏa hương thơm, vừa lúc nhớ quê nhà.)
Tú Linh lặng lẽ theo sau cô, thấy cô có vẻ sẽ không về sớm, Tú Thể bèn về lấy áo choàng cho cô. Tú Linh thấy cô lúc này, trong lòng thầm nói, lúc nãy cũng được thi tình như thế thì đâu đến nỗi nhục nhã trước mặt mọi người. Vừa nghĩ thì đằng sau đã có người nói ra tâm sự trong lòng cô: “Quý Phi lúc nãy cũng phát huy được thì vậy thì đâu đến nỗi phải rời tiệc sớm, mất hết cả hứng thú! “
m thanh này khiến Tú Linh rùng người, không chỉ Tú Linh, ngay cả Phi Tâm cũng suýt trượt chân xuống ao. Cô vội vàng quay lưng quỳ xuống: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
Vân Hi từ từ bước đến, y càng đến gần cô lại càng hồi hộp, cái linh tính ấy cứ lòng vòng không ngừng trong đầu cô. Cứ nghĩ đến đó là cô không chỉ căng thẳng mà còn xấu hổ. Loay hoay một lúc, bỗng túi đồ trong tay áo cô rơi lộp bộp xuống đất. Cô ngượng chín mặt, dưới ánh trăng lại càng thêm sầu thảm. Đứng trước mặt y, cô chẳng dám nhặt, chỉ đứng đó run rẩy không ngừng.
Vì là tiết trung thu, vườn phía tây này cũng khá ứng cảnh. Trên ao đặt một chiếc đèn lồng hoa sen, trên cây mắc những dải lụa, các góc treo đèn rất sáng sủa, phối hợp hài hòa với ánh trăng, trông rất bắt mắt. Y ngước nhìn đồ đạc dưới đất, hình như là vài cái bao giấy nhiều màu, và còn có cả một mảnh ngọc. Mảnh ngọc màu vàng khiến con ngươi y co lại, chợt cong lưng xuống, nhưng chỉ nhặt những túi giấy.
Y tùy tiện nhặt một túi, mở ra xem, là nến thơm . Mùi hương thơm thoang thoảng phớt qua thì có một mùi lá thơm thanh nhã, trong vườn hoa quế này, mùi hương tuy nhạt nhưng không hề bị nhấn chìm.
Phi Tâm nhặt mảnh ngọc, dâng lên trước: “Hoàng thượng, đây là ngọc mà lần trước hoàng thượng đánh rơi trong Cúc Tuệ Cung.”
“Ơ? Vậy à?” Y khẽ ngửi mùi thơm, “Lâu quá, trẫm không nhớ rồi.”
Lời châm biếm của y khiến cô giật mình, mím môi rồi nói: “Thần thiếp định sớm đem sang hoàng thượng, nhưng vì hoàng thượng chính vụ….”
“Nói như thế là trẫm sai chứ gì? ” Y bực bội gián đoạn, “Trẫm bận hay không là việc của trẫm, còn Quý Phi có dụng tâm hay không mới chính là việc của nàng.”
Phi Tâm nghẹn lời, vẫn dâng ngọc quỳ xuống. Y nheo mắt nhìn trâm hoa trên đầu cô: “Đứng dậy, đeo cho trẫm. “
Cô nghe xong, bèn tạ ơn và đứng dậy. Từ từ lại gần y, đưa mảnh ngọc thắt vào trong đai lưng của y. Y cuối xuống nhìn cô, hơi thở phà vào cổ cô, khiến cô cảm giác hơi ngứa. Cô chẳng dám ngẩng đầu, chỉ thấy y cong cánh tay lại, ngón tay vẫn còn kẹp gói dầu thơm. Tú Linh sau lưng y đang hối hả sắp phát điên, Quý Phi lại mang tâm tư đi đâu rồi. Phi Tâm vừa thấy Tú Linh sau lưng y, đầu chợt lóe sáng, sực tỉnh ngộ.
Cô cúi đầu xuống, ấp úng nói: “Hoàng thượng, những gói dầu thơm này là do thần thiếp….thần thiếp….., cho, cho…..” Cô cũng không biết mình bị sao rồi, tới điểm mấu chốt thì đầu lưỡi cứng đơ. Rõ ràng là muốn mượn cớ giành sủng, nhưng lại hết ngày này sang ngày khác vẫn không chịu mang ra. Vốn tưởng hôm nay sẽ có cơ hội, có thể tặng nhân cơ hội chúng phi hiến lễ. Nào ngờ sau cùng bỏ chạy nước rút. Giờ là thời cơ tốt thì lại chẳng nói rõ ràng được.
“Sao nhiều thế này.” Y nhìn xuống đất, chợt hỏi.
“Cửu Chuyển Liên Tâm.” Y vừa hỏi, cô trả lời theo bản năng, quên mất thêm những từ kính ngữ vào trước như là “Bẩm hoàng thượng”. Vừa nói, cô cong lưng nhặt từng miếng lên, đưa đến trước mặt y, “Lấy cánh hoa, nhụy hoa, lá sen, hạt sen, cành sen, rễ sen. Thêm vào đó còn có hương hoa Tang, Cúc, Mai, Anh, Mộc Phù Dung. Tạo thành 9 miếng, trong có mùi vị khác nhau của chị loại. Khi hoàng thượng mệt mỏi, có thể thắp lên, có tác dụng tịnh não thanh tâm.”
Y đưa tay, cầm lấy nến thêm và nắm cả tay cô lại, ngón tay vuốt ve như có như không, chạm phải những vết chai trong lòng bàn tay cô. Một tháng trước, vẫn chưa có. Bởi vì tháng trước y đã ở lại Cúc Tuệ Cung suốt 7 ngày, mùng 3 tháng đó bèn không đến tìm cô. Một tháng rưỡi sau, tay cô đã nổi những vết chai. Mỏng mỏng nhưng rất rõ rệt.
“Đều là nàng tự làm? ” Giọng y hơi trầm xuống.
Cô khẽ ừ một tiếng, nhưng không dám nhìn y. Y buông tay cô ra: “Trẫm đưa nàng về, thử những mùi này cho trẫm.”
Cô nghe xong thấy ấm lòng, gật đầu đáp lại. Uông Thành Hải đã qua đây từ lâu, nhưng chỉ đứng xa xa, không tới gần cản trở. Nay thấy hoàng thượng đã đi, bèn sai người đi theo họ từ xa, Tú Linh cũng thế. Suốt đoạn đường, tĩnh lặng như tờ, ánh trăng và ánh đèn khiến hai chiếc bóng kéo thật dài, bỗng chốc, như đã xấp chồng lên nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.