Chương trước
Chương sau
Sắp đến Trung thu, lại thêm một năm viên mãn, Phi Tâm đang đi dạo dọc theo con đường mòn trong vườn, trước mắt là hoa cỏ phảng phất hương thơm nhưng lại có chút không yên lòng.

Nàng đã ba tháng không xuất cung rồi, thứ nhất là vì điều dưỡng thân thể, thứ hai là do luôn nghĩ đến chuyện đại tuyển lần này. Thật ra thì sáu tháng qua nàng đã bình thường trở lại rồi. Chẳng qua là bởi vì sinh con nên nàng cũng trở nên mượt mà không ít, liền vội vàng tu chỉnh thân hình.

Ai mà chả thích chưng diện, huống chi nữ tử trong cung càng thêm chú trọng tướng mạo hơn người thường. Tóm lại là mặc kệ động cơ như thế nào, vẻ mặt xinh đẹp cũng là vũ khí có lợi cho nữ nhân. Bởi vậy các bài thuốc bí truyền tu dưỡng nhan sắc ở trong cung nhiều vô số, chỉ cần một chút lưu truyền trong dân gian cũng đủ khiến cho đám người này tranh nhau bắt chước theo. Thương nhân cũng yêu thích việc treo tấm biển “Đại nội ngự dụng” để độc quyền buôn bán, mặc kệ mấy chữ này là thật hay giả, ở ngoài hiển nhiên quý giá rất nhiều.

Phi Tâm cũng không chú trọng lắm đến chuyện nhan sắc, chẳng qua là thuở nhỏ nàng đã tập luyện, chuyện phụ dung (1) cũng không đồng ý có nửa điểm qua loa. Hiện giờ nang đang giữ ngôi hậu, lại càng không muốn tỏ thái độ suy đồi lười biếng với người khác. Cứ đến nguyệt kỳ là cực kỳ chú trọng chăm sóc, khi đó mặc dù cần bổ sung khí huyết cũng phải phối hợp hợp lý. Trong cung tất nhiên là không thiếu vật phẩm quý giá, nhưng Phi Tâm thuở nhỏ đã tinh thông dưỡng sinh, biết đó là muốn tẩm bổ cũng phải nghĩ đến người. Không phải cứ một mực dùng vật quý xa xỉ là tốt. Phương thuốc dưỡng sinh của ngự y hoàng cung, nàng bởi vì tình cảnh của mình mà cân nhắc. Một tháng trôi qua, thân thể đã dần dần hồi phục. Sau hai tháng liền chuyên tâm sửa hình thể, cứ như thế liền liên tục ở trong cung ngây người gần ba tháng, hiện giờ mới có thể ra đây đi dạo một tí

(1) phụ dung: một trong tứ đức của người phụ nữ: dáng người đàn bà phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân

Thật ra mấy tháng qua nàng cũng không hoàn toàn lao vào việc dưỡng sinh tu chỉnh nhan sắc. Trước khi sinh bởi vì nàng năm lần bảy lượt khó an tâm, luôn nghĩ đến chuyện tuyển tú lần này, Vân Hi lúc này mới không đem ý đồ của mình báo cho nàng biết. Hắn cũng lặng lẽ làm cho nàng vài thứ, để cho nàng đến lúc đó nghĩ đến mà dự tính.

Khi đó nàng cũng nói, đến lúc ấy muốn quan sát cho kỹ, chẳng qua là khi đó nàng sắp sinh, Vân Hi dù sao cũng không muốn nàng phân tâm nhiều, không muốn có điều gì không hay với nàng trước khi sinh. Nàng cũng không muốn để cho hắn vướng bận nhiều nên liền nhịn xuống, chỉ chuyên tâm dưỡng thai. Đơi tháng năm sinh xong, trong thời gian bảo dưỡng cũng nên quan sát một chút.

Vốn dĩ không nên để một nữ nhân hậu cung biết tường tận như thế. Nhưng Vân Hi năm đó Nam tuần đã nói thẳng với nàng, bất kể nàng như thế nào thì vẫn tin tưởng nàng. Cũng chính vì câu nói này mà Phi Tâm càng muốn nghĩ thay hắn dọn sạch hết thảy chướng ngại, khiến cho Tuyên Bình phồn thịnh. Nàng không phải triều thần, chỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình, mà chuyện tuyển tú đúng là vấn đề cần giải quyết hàng đầu. Phải làm sao mới có thể bảo vệ tình cảm của bọn họ mà lại không phụ giang sơn của hắn, chính là thử thách mà hai người bọn họ phải cùng nhau đối mặt!

Nàng đang suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe được một trận nói cười vui vẻ từ sau vọng tới. Nàng tập trung nghe ngóng một hồi liền xoay người đi về hướng Bích Phương Đình bên kia. Hôm nay nàng đi không mang theo người ngoài, vẫn là Thường Phúc Tú Linh đi theo. Hai người vừa thấy nàng đi nhanh muốn tránh né, trong bụng liền hiểu rõ, cũng không nói nhiều mà chỉ theo nàng đi đường khác.

Phi Tâm nghe thấy một chuỗi âm thanh này đúng là của nhóm tú nữ ở Tường Nghi Cung bên kia vọng lại, cười nói rôm rả có vẻ như là có không ít người. Nàng cũng không cố ý né tránh đám người này, chỉ là nàng luôn xem trọng lễ nghi. Chẳng qua hôm nay thời tiết tốt, thuận theo chiều gió thổi. Không có trang sức trang trọng gì, chỉ là mặt mày trang điểm nhạt, mặc một bộ váy bình thường. Mắt thấy bộ dáng này không tốt cho lắm nên dứt khoát né tránh.

Trung Đô Viên không lớn, phía bắc thông với Trung Đình, phía nam tựa vào tiền ngự viên. Phía tây có lầu, còn có hồ sen, phía đông trồng rất nhiều trúc tương phi bao quanh tiểu đình. Phi Tâm đi theo đường nhỏ quen thuộc, thân mình dịch vào trong. Trong tay nàng cầm một cái khăn, vừa giơ lên theo gió vừa xem xét, miệng nói: “Tường Nghi Cung bên sao lại có nhiều người đến vậy?”

“Chắc là mấy ngày nay có yến tiệc mừng Trung thu, cũng không thoải mái được mấy ngày.” Tú Linh mím môi cười khẽ trả lời, “Hôm trước đùa giỡn quá lố một trận, khiến cho thái hậu bắt được mà chỉnh lý cả thảy. Hiện giờ đã đổi một nhóm nô tài khác, bằng không sẽ còn sinh sự nữa!”

Phi Tâm nghe xong cười cười, thái hậu đã sớm bực bội. Đổi nô tài chẳng qua chỉ là cho bên ngoài xem thôi. Mỗi đợt tú nữ thật ra cũng không phải là không sinh sự, chẳng qua lần này thái hậu canh chừng gắt gao hơn, liên tiếp đuổi vài kẻ không đến nơi đến chốn, coi như là giúp hoàng thượng giảm chút phiền toái.

Nàng vừa suy nghĩ vừa quay đầu lại, đột nhiên một bóng người thoáng vụt tới, Phi Tâm không kịp dừng lại, suýt nữa thì ngã nhào xuống. Thường Phúc vừa muốn che chở, lại thấy người tới thì càng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tài cung thỉnh thánh an!”

Vân Hi đưa tay đỡ khuỷu tay nàng, ngừng động tác quỳ xuống của nàng, mắt thoáng nhấp nháy vừa mừng vừa sợ. Khóe môi cũng cong lên, hắn nhìn nàng nói: “Hôm nay nghĩ như thế nào mà ra đây đi dạo? Cái mặt trắng (2) này vội vội vàng vàng trốn cái gì?”

(2) mặt trắng: ý chỉ người xấu

Coi như cũng khá hơn nhiều. Nhiều ngày không nhìn thấy nàng khiến cho trong lòng hắn không thể nào yên được. Mười sáu tháng năm nàng sinh xong, như thế liền thêm lớn mật, trước thì sai Tú Linh không mở cửa cho hắn, làm hại hắn hồn phi phách tán, sau lại không thành thật mấy ngày, tật xấu tái phát, chuyện bé xé ra to, không chịu gặp người.

Lúc ấy nàng đang trong giai đoạn nguyệt kỳ, hắn thật không có cách nào nổi giận, đành phải để nàng đóng cửa tĩnh dưỡng. Về sau cửa bắc bên kia có chút rắc rối, hơn nữa đổi mới chính trị gần một năm, hắn cũng bận tối mắt tối mũi. Trong khoảng thời gian này, số lần hắn gặp nàng một bàn tay cũng có thể đếm được. Có lẽ vì xa cách nhau lâu quá, mỗi lần thấy nàng có chút bất đồng, càng toát ra vẻ phong tình vạn chủng.

Hôm nay gặp lại càng khiến cho hắn rung động. Vốn dĩ khuôn mặt này vô cùng quen thuộc nhưng thân hình lại khiến trống ngực hắn lỡ nhịp, vô cùng xinh đẹp! Chả trách người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn (3),cung phòng to như vậy lại gần nhau trong gang tấc, càng khiến cho người ta ngày đó nhớ nhung đến điên cuồng.

(3) tiểu biệt thắng tân hôn: vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau say đắm mặn nồng hơn cả đêm tân hôn.

Hôm nay nàng mặc áo gấm trắng thuần, áo khoác sa. Áo trắng càng tôn thêm màu trúc xanh ngát, đẹp tựa thần tiên. Càng bởi vì nàng khẽ chau mày, mắt lấp lánh như sương, trên mặt ba phần đỏ bừng, thoáng chốc khiến cho lòng hắn như có trăm mối tơ vò!

Phi Tâm suýt nữa ngã vào lòng hắn, vừa mới định thần lại, lại nghe hắn hỏi. Vừa rồi muốn quay trở về, bỗng nhiên hắn đưa tay giữ lấy khuỷu tay của nàng, kéo cả thắt lưng khiến nàng lảo đảo vài bước. Phi Tâm thấy cả người đã theo hắn đi thẳng trên con đường đến rừng trúc. Bóng trúc ẩn hiện thấp thoáng, quanh co mấy vòng cũng đã đến cái tiểu đình phía sau cụm núi đá. Nàng hiểu rõ Vân Hi, vừa thấy hắn dẫn nàng về góc bên kia, tim đã bắt đầu nhảy loạn thình thịch, theo bản năng liền muốn vùng ra bỏ chạy. Nàng vừa mới kéo tay ra liền nghe thấy trước ngực “xoạt” một tiếng nhỏ, nút thắt cứ thế mà xé toẹt ra!

Trong lúc quay đầu lại, Vân Hi nhìn chằm chằm vào trước ngực nàng. Mặt Phi Tâm đã tái xanh, vạn lần không nghĩ tới lúc này lại có thể xảy ra chuyện này! Nàng lảo đảo hai bước, hắn chế trụ thắt lưng nàng. Cứ thế hai người dán sát vào nhau, mặt Phi Tâm nhất thời tím ngắt. Nàng nào dám hô lên, tim đập loạn xạ, đè thấp giọng nói: “Đừng, không, không được!” Nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, Phi Tâm đã biết không xong rồi. Vân Hi mọi thứ đều tốt, chỉ có tật xấu này là mãi không đổi được.

“Xiêm y này may hồi trước?” Hắn chậm rãi vỗ eo nàng, lòng bàn tay xoa nhẹ. Hắn cứ một mực kéo nàng đi sâu vào bên trong, dẫn nàng ra sau khối đá trong động. Bốn phía “đuôi phượng ve vẩy, sáo rồng vi vu” (4),cũng có tiểu đình che chắn, lại không nhìn thấy một tí cảnh trên đường đi.

(4) đuôi phượng như lá trúc, sáo rồng như tiếng gió thổi qua lá trúc

Nàng nghe được giọng hắn có mang vẻ tức giận, hơi thở đã bắt đầu phả vào mặt nàng nóng như lửa đốt! Bộ xiêm y này đúng là may hồi trước, nhưng gần đây mới lấy ra mặc. Chả trách lại chật như vậy. Lúc đưa cho nàng thì vẫn còn ốm, vừa sinh xong không lâu, nàng béo lên không ít. Cái này nàng định tu dưỡng xong sẽ mặc, liền ước chừng sao cho thon gọn như ngày trước mà nới rộng ra một chút. Nàng yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, tuyệt đối không cho phép béo quá mức. Lúc ấy nghĩ rằng vì đang mang thai nên nàng mới cho mình thư thả, về sau dựa vào điều dưỡng mà khôi phục lại.

Mấy tháng nay, eo nàng so với trước kia cũng nhỏ lại không ít, chỗ thắt lưng y phục hơi rộng ra, chứng minh nàng đã khôi phục vóc dáng đáng kể, thế nên trong lòng nàng vẫn rất cao hứng. Nhưng chỗ ngực vẫn còn căng, cái này có thể nói là miễn cưỡng mới thắt được nút. Mới vừa rồi nàng còn dồn sức tránh né, rốt cuộc là lại làm cho thắt lưng kéo thẳng xuống!

“Nàng có thể so với trước kia…” Vân Hi đột nhiên cười khẽ, tay càng siết chặt, ghìm hai chân nàng xuống mặt đất, eo bị kéo xuống, ngực càng đưa về phía hắn, khiến cho hai người tim đập dồn dập, cũng không biết là ai kéo ai, cuối cùng liền dính lại một chỗ!

Lúc tay hắn sáp đến gần, cả người Phi Tâm bắt đầu điên cuồng run rẩy, giãy dụa nhéo ngón tay hắn: “Nơi này không được, một hồi các nàng sẽ đi dạo…”

Môi hắn đã đè xuống chiếm lấy môi nàng, hơi thở nóng như lửa, giọng nói khàn khàn mê hoặc lòng người: “Ta nhịn một năm rồi, nhịn nữa chắc chết…”, nói xong tay liền luồn vào áo của nàng, nhất thời rách ra khó mà che đậy thân thể. Nửa che nửa lộ càng khiến cho hắn muốn nổ tung, suýt thì đốt hai người thành tro!

Tú Linh và Thường Phúc đứng tại chỗ, chỉ lo chú ý đi theo hoàng thượng. Uông Thành Hải cười ngây ngô một cách mờ ám. Hắn đã thành thói quen, vắt phất trần đi thong thả. Hôm nay hoàng thượng hạ triều liền đi trung cung, biết được hoàng hậu đi dạo nên đuổi theo phía sau.

Nói thật ra, hắn cảm thấy hoàng thượng đã giỏi lắm rồi. Nam nhân bậc đế vương, sao có thể chịu được đến bây giờ? Mặc sức tùy theo dục vọng, đó là đặc quyền mà quyền thế địa vị ban cho bọn hắn, tất nhiên là so với nam nhân bình thường cũng có điều kiện thuận lợi trời ban cho. Huống hồ cho dù nhìn khắp Cẩm Thái cũng không có đại luật nào quy định nam nhân không được nạp thiếp tìm niềm vui. Cái gọi là kiều thê mỹ thiếp, đã hợp lý lại hợp pháp! Hoàng thượng kia có thể nói là không dễ dàng!

Phi Tâm vô cùng chật vật, vẻ mặt ngày càng khiếp sợ hoảng loạn, càng khiến cho hắn như thiêu như đốt, nhất định là nàng không dám lớn tiếng kêu gào, kéo thẳng nàng đến trong góc không kiêng nể gì. Phi Tâm ngăn cản không được, biết hắn lúc này không thèm để ý, càng là chỗ kỳ quái thì lại càng hưng phấn! Nàng thật giãy dụa không ra, nóng nảy vịn vai hắn há miệng cắn một cái, giống như con thú nhỏ hung hãn vậy. Nàng càng cắn hắn, hắn càng quấn chặt.

Được một hồi, Phi Tâm bắt đầu thở hổn hển. Hắn quá quen thuộc sự mẫn cảm của nàng, làm cho trong đầu nàng bắt đầu mê man, thân mình dần dần nhũn ra, cảm giác tê dại truyền thẳng đến gáy. Khi nàng cảm giác được hắn, chịu không nổi mà rên một tiếng. Hắn ôm chặt nàng, tay đặt phía sau nàng, đem đầu nàng đặt ở trên vai, trực giác toàn thân giống như bị điện giật mà run lên. Hắn ngậm vành tai của nàng, nặng ra từng tiếng: “Thả lỏng một chút… Nàng, nàng thật…”

Lúc này Vân Hi lửa cháy bừng bừng không quan tâm nữa, Phi Tâm đột nhiên nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, giống như là có một đống người đang đi qua bên này, cười cười nói nói! Nàng nhất thời ngũ tạng lộn nhào, toàn thân hoảng hốt trở nên cứng ngắc. Giãy dụa mãnh liệt đẩy Vân Hi ra, nàng giương mắt nhìn đối diện con ngươi của hắn. Hắn vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi, có thể nói là đau khổ muốn chết!

Phi Tâm sửng sốt, hắn cúi đầu cắn tay nàng một cái, chỉ muốn đem nàng vo thành một cục. Hắn đã lâu lắm không ở cùng với nàng, ngọn lửa này nhịn một năm đã sớm thành nội thương. Lúc này nàng còn phân tâm, thân thể căng thẳng khiến cho hắn thiếu chút nữa lập tức nộp vũ khí đầu hàng. Hắn tức giận đến mức muốn cắn nàng thành từng miếng nhỏ! Bên ngoài có Uông Thành Hải, có Thường Phúc và Tú Linh, bọn họ cũng chưa có chết, thật là khiến cho hắn muốn nuốt sống nàng!

××××××××××××××××

Phi Tâm nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ. Ban ngày ban mặt, nàng lại làm rách y phục, làm sao trả về cho Càn Nguyên Cung đây. Một hoàng đế, một hoàng hậu, tật xấu này của hắn nếu không thay đổi, sớm muộn gì cũng khiến cho người ta đụng vào, truyền ra ngoài làm cho dân chúng cả nước cười rớt cả hàm! Lễ nghi thiên triều đại quốc, đế hậu chính là như vậy… Nàng đang phiền muộn, thân thể lại bắt đầu run lên! Tay Vân Hi giống như dẫn điện, khiến cho răng của nàng không ngừng va lộp cộp!

Vân Hi thấy nàng cắn răng như vậy, âm thanh nhỏ nhẹ kia truyền vào lỗ tai hắn như muốn trêu chọc. Lửa giận trong lòng hắn bừng lên, cánh tay càng siết chặt, tựa như đi sâu vào toàn bộ xương cốt.

Phi Tâm bị hắn siết chặt không thể động đậy, trực giác cho thấy trước ngực nàng luôn nóng bỏng. Lúc hắn bắt đầu cắn vành tai nàng, nàng lại không giả bộ được mà run rẩy, thấp giọng nói: “Thần thiếp hiện giờ đang đau đầu mà!” Giọng nói mềm mạnh mang theo chút khàn, làm cho người ta trở nên mềm yếu xao động.

Hắn nhẹ hừ một tiếng, ôm nàng kéo qua đây, lấy tay xoa nhẹ cái trán của nàng: “Mới vừa rồi sợ cái gì? Không đầu không đuôi muốn tránh ai?” Lúc này giọng nói của hắn cũng đặc biệt mê người, Phi Tâm nghe được thì tâm tư có chút bất định.

Cũng không phải là nàng muốn cự tuyệt nhiệt tình của hắn, hiện giờ mới sinh nữ nhi đầu lòng, tuy rằng trong lòng nàng vui mừng, nhưng nói cho cùng thì vẫn biết con nối dõi của hoàng thất là quan trọng. Nàng hết lòng điều dưỡng như vậy cũng là muốn sớm hoài thai trở lại, thế nào cũng phải sinh cho hắn thêm vài đứa nữa mới phải.

Thật ra bảy tháng qua nàng đã không còn ngại nữa, nhưng nàng lại rất đau đầu. Trong cung nàng không nên tự mình cho bú, đã có bà vú bên cạnh rồi. Nhưng cũng không biết là mấy năm nay bởi vì nàng hay nghĩ đến đứa trẻ, hay là vì nàng tự chăm sóc tốt cho bản thân, tóm lại là nàng luôn luôn có sữa. Sang tháng tới, vốn dĩ là cũng nên dừng lại, nhưng nàng vừa đi thăm hài tử, mẹ con liên tâm, chỉ cần nhìn trộm một chút là ngực lại căng ra. Có khi nàng ở trong cung nghe nhầm, giống như nghe thấy tiếng khóc của tiểu hài tử ở Tường Nghi Cung, thân thể liền có phản ứng lại.

Làm sao mà gần gũi với hắn được chứ, cho dù hắn có thấy bộ dáng làm trò hề của nàng nhiều như thế nào đi nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện này một chút là chỉ muốn độn thổ cho xong. May mà gần đây hắn bận nhiều việc, nào biết đâu rằng hôm nay lại gặp mặt? Như thế cũng tốt, nàng mất mặt vượt cả giới hạn rồi, thật là không còn mặt mũi đối diện với hắn!

Vân Hi thấy nàng cúi đầu không nói, nhất thời lại duỗi tay vân vê nàng. Nàng ngay ngắn ngồi dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy dấu răng trên vai hắn. Nhưng mà không chỉ một dấu, trái một dấu phải một dấu! Vừa nhìn thấy, mặt nàng càng trở tím, nghẹn họng mà hừ một tiếng: “Thần thiếp phải về cung.”

“Không có y phục, không thể quay về.” Hắn trả lời cực nhanh, nâng mặt nàng cười vô cùng quỷ dị, “Nếu không thì nàng mặc xiêm y của ta trở về đi? Ta thấy xiêm y nào của cung nữ đều không hợp với nàng, đến lúc đó lại rách…” Hắn nói còn chưa nói xong, đột nhiên Phi Tâm lấy tay che miệng hắn, mắt trừng chòng chọc, vẻ mặt lúng túng nhìn hắn như thiêu như đốt. Khiến cho hắn bỗng chốc nhớ tới lúc trước, hắn hay xé y phục trước mặt nàng! Hiển nhiên lúc này nàng không nén được giận.

Hắn cầm tay nàng, hôn ngón tay nàng, nhào đến nói bên tai nàng: “Ta gặp nàng cũng không được sao? Huống chi ta cảm thấy rất tốt!”

Nước mắt nàng nhanh chóng rơi xuống, còn chưa mở miệng, đột nhiên nghe thấy hắn gọi nàng: “Tâm ~” Tiếng gọi này quả thật câu hồn đoạt phách, buồn nôn đến cực điểm, giọng nói của hắn trở nên cực thấp nhưng lại mê người, “Nàng muốn biết ta đang có cảm giác gì sao?”

Tóc nàng nhanh chóng dựng thẳng lên, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng nặng nề như lửa đốt, trong lòng cũng bắt đầu rùng mình. Nàng giãy dụa che miệng hắn lại, thực sợ hắn lại phun ra câu nào nữa. Nhưng không đợi động tác của nàng, hắn đã đè chặt nàng vào trong lòng, khẽ thở dài một tiếng nói: “Hôm nay đừng trở về, chúng ta trò chuyện đi?”

Nàng giật mình sững sờ một chút, hít mũi một cái, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, nàng làm sao không muốn sớm chiều ở bên cạnh hắn, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn cũng thấy yên lòng. Nhưng trên thực tế, chỉ ở trong cung cũng cảm thấy ngăn cách trùng trùng điệp điệp. Nàng không thể không nhìn trước ngó sau, sợ tai mắt đồn đãi. Hắn cũng giống như vậy!

Nếu cung đình là nhà, bọn họ ở trong nhà làm cái gì sao phải kiêng kỵ người ngoài? Nhưng vẫn phải kiêng nể rất nhiều, lúc nào cũng phải phòng bị “người ngoài” kia. Kẻ trước người sau, không thể không ra vẻ giả dối, không có phút nào có thể an tâm. Nàng vòng tay ôm eo hắn, bằng không ngọn lửa kia sẽ chẳng dịu xuống, buồn bực nói nhỏ trong lòng hắn: “Sao hôm nay chàng đến sớm vậy?”

“Có chút buồn chán!” Hắn ôm nàng, cằm để trên đầu nàng, khẽ ngửi hương thơm trên tóc nàng, “Nàng khi nào mới chưng hương cho ta?”

“Trở về liền chưng ngay.” Nàng nghe xong đáp lời, biết hắn phiền não cái gì. Nàng im lặng nửa khắc rồi nói: “Ngày mai thiếp sẽ cho gọi phu nhân của Hô Diên Luân vào đây, chỉ cần ổn định tâm tư của hắn, không lo hắn sẽ không bán mạng cho chàng!”

“Nàng luôn nghĩ giống ta.” Hắn cười cười, nhắm mắt nói, “Vì sao không tuyên phu nhân của Lăng Thụ trước?” Hắn giao cho nàng nói rõ với quan viên, nàng ngay cả thứ tự gặp gỡ đều giống như hắn dự tính, căn bản không cần hắn vẽ vời thêm chuyện.

“Lúc trước chàng đưa bản danh sách kia cho thiếp xem, thiếp liền hiểu dụng ý của chàng. Mấy vị này đúng là không thể qua loa. Thiếp nghỉ dưỡng mấy ngày nay, cũng nghĩ lại rồi. Lăng Thụ bởi vì là con nuôi của đại thái giám Lăng Chiếu, tuy rằng vào quan trường nhưng xuất thân vẫn luôn làm cho hắn khó có thể tiến vào lục viện. Lăng Chiếu cũng không còn, hiện giờ Lăng Thụ chẳng còn ai, chẳng phải bị người ta xa lánh? Thiếp tốt nhất là có thể hiểu được tâm tư của hắn. Đáng tiếc Lăng Thụ kinh luân (5) đầy bụng, lại đành phải ở Thượng Văn Quán làm Trưởng sử quan. Trưởng nữ của hắn có thể vượt qua ba vòng cũng là bởi vì chàng đặc biệt chiếu cố, nhưng chàng chiếu cố cũng không phải là muốn lưu nàng lại, mà là muốn giữ thể diện cho Lăng Thụ!” Phi Tâm khẽ nâng mắt, thấy hắn nói, “Thân thế của hắn thật sự không hay, đừng nói vào cung làm phi tần, chỉ cần trông cậy vào vương gia tứ phương, địa vị của Lục Thành Vương như vậy, cũng sẽ phát sinh rạn nứt với bọn họ.”

(5) kinh luân: tài năng về mặt chính trị

“Đúng vậy.” Vân Hi than nhẹ, “Năm đó Lăng Chiếu rất được lòng tiên đế, già như vậy mới cho phép hắn ra ngoài hưởng phúc. Hắn liền nhận nuôi Lăng Thụ sau này cho hắn nắm giữ. Lăng Chiếu ở trong kinh vẫn có chút kết giao, lại bởi vì đã từng hầu hạ qua tiên đế, Lăng Thụ mới được nhậm chức ở Thượng Văn Quán. Mấy năm trước ta cải trang đi ra ngoài, đã từng gặp qua hắn vài lần. Tên này rất có kiến thức. Về sau lại cố tình xem văn vẻ của hắn, liền có lòng đề bạt hắn. Trước là để cho hắn làm chức Trưởng sử ở Thượng Văn Quán, lên ngũ phẩm là có thể theo lệ đưa nữ nhi tiến cung. Lại để cho Uông Thành Hải chiếu cố một chút, đến lúc đó chỉ hôn cho hoàng thân quốc thích cũng coi như hắn có thể thoát khỏi xấu hổ. Nhưng chỉ hôn cho ai mới khó. Thế tử của Đông Lâm Vương quả thật cần lấy vợ, thứ tử của Quảng Thành Vương cũng vừa đến tuổi. Nhưng hai người này đều xem trọng thể diện, chính phi của Quảng Thành Vương lại là tỷ tỷ của thái hậu. Ta nghĩ thử thì muốn đem nàng ta chỉ hôn cho Giản Quận Vương làm trắc phi, như thế mặc dù giữ được thể diện nhưng lại không thân cận cho lắm.”

“Cho nên thiếp không thể không gọi phu nhân của hắn vào, hắn còn có một tiểu nhi tử năm nay năm tuổi, tương lai cho nó vào làm thư đồng của hoàng tử, bồi dưỡng từ trong cung. Thứ nhất là cho hắn thêm thể diện, thứ hai là thân phận cũng phù hợp.” Phi Tâm ngẩng đầu nói, “Cho nên chuyện này cũng không cần vội quá, tạm gọi phu nhân của hắn vào cái đã. Quan trọng là phải thỏa đáng với Hô Diên Luân.”

“Không sai, hắn là đại tướng Hô Diên tộc ở Ô Luân, năm đó bởi vì mười ba tộc ở Ô Luân chém giết nhau, hắn dẫn gia tộc đầu hàng. Hắn đối với chuyện quan ngoại vô cùng minh bạch, hơn nữa lại nhanh nhẹn dũng cảm và thiện chiến. Là một tướng tài, đến lúc lĩnh quân bình định phương bắc không thể thiếu hắn làm tiên phong! Hắn tuy là dị tộc nhưng xuất thân cao quý, hơn nữa lúc này hắn dẫn dắt binh mã ở cửa bắc, thủ hạ không thiếu kẻ thân tín, đúng là con dao hai lưỡi. Huống hồ từ trước đến nay nam bắc hòa thân trong cung cũng không ít nữ tử dị tộc, năm đó cách thu nhận người của tiên đế chính là quan hệ thông gia, vì bảo vệ, củng cố quan hệ cũng không bằng chỉ hôn cho hoàng thân quốc thích, để tránh tương lai dòng chi lớn mạnh dẫn tới tai họa! Cho nên nữ nhi của hắn, nếu ta không thu nhận cũng tuyệt không thể chỉ hôn cho dòng họ. Ta muốn chỉ hôn nữ nhi của hắn cho thứ tử của Lâm Hiếu, nhưng như vậy lại tổn hại mặt mũi của hắn. Đến lúc đó cũng không ít con của hắn tiến cung, chỉ là sợ hắn quá đa nghi, cho là ta muốn bồi dưỡng ấu tử của hắn.” Vân Hi nói xong, mặt mày cũng trở nên dễ chịu, “Nàng trước muốn gặp phu nhân của hắn, dự tính thế nào?“

Phi Tâm cười: “Chàng rõ ràng biết rồi, lại còn hỏi.” Nàng cười, bộ dáng cong mắt khiến hắn muốn hôn trở lại, nhất thời thở gấp nói, “Hắn có con trai, ta có con gái. Nếu kiên nhẫn chờ chừng mười năm sau, làm sao lại không thành sự? Tính tình của hắn thì sao? Năm đó hắn phản bội phương bắc, hiện giờ có thể chạy đi đâu? Thật ra nàng đã sớm biết, quan trọng nhất không phải là tâm tư của hắn, mà là phu nhân của hắn! Tú nữ vào kinh, trúng tuyển thì tốt, chờ hoàng thượng sắc phong. Luôn có người chuyên trách nhưng hắn lại mượn công tác mà tự đưa tới. Không chỉ tự đưa tới, còn dẫn theo nương tử của mình. Thật ra lần này hắn muốn đưa phu nhân lên kinh là chủ yếu. Ta đã nhìn qua tư liệu của hắn, tên này mặc dù có mấy phòng thiếp thất, nhưng năm đứa con đều là con vợ cả, như thế đã rõ ràng. Hắn có bốn đứa con trai, chỉ có một nữ nhi. Phu nhân hắn yêu như hòn ngọc quý trên tay, nửa điểm ủy khuất cũng không muốn nàng ta phải chịu. Lần này phu nhân hắn lo lắng cho nữ nhi, nhất định phải đi theo. Chỉ cần ngày mai ta cho phu nhân của hắn một chút thể diện, để cho bà ta hiểu được trong cung không sống hạnh phúc được. Đến lúc đó hắn sẽ cam tâm tình nguyện, phu nhân của hắn cũng không chịu để cho nữ nhi của hắn tiến cung! Nàng chỉ cần chờ hắn tự mở miệng là được!“

Phi Tâm nói xong tự mình cười trước, mặt đen mặt trắng (6) nàng đều diễn được, như thế có cái gì khó? Vân Hi thấy mắt nàng như nước mùa xuân, liền hôn lên lông mi nàng. Một năm qua, hắn nhẫn nại khổ cực, nhưng cũng không phải là tận lực. Hắn chỉ là muốn đuổi theo bóng dáng của nàng, muốn thấy nàng cười khi gặp bình yên tốt lành.

(6) Mặt nạ kinh kịch Trung Quốc dùng các loại bột màu tô vẽ lên mặt diễn viên, tượng trưng cho tính cách, phẩm chất, vận mệnh nhân vật. Vai diễn bôi màu đen (hắc kiểm) là chính, tiêu biểu cho dũng mãnh và mưu trí; màu trắng (bạch kiểm) là tà, tiêu biểu cho hung ác và gian trá.

Hắn nghe Phi Tâm nói một chút nói về sự sắp xếp của vài viên quan kế tiếp, cách nghĩ, bước đi của họ đều giống nhau. Có nàng ở phía sau chống đỡ, hắn vĩnh viễn không cảm thấy vất vả. Thỉnh thoảng chỉ hận cung phòng quá lớn, đường đi quá dài. Hắn không ngại nàng đưa tay ra dài hơn, càng dài càng sẽ biết tâm của nàng đang ở phương nào.

Đợi đến khi hai người bọn họ già rồi, cùng nhau nhớ lại từng chút một, khi đó mới có thể cảm thấy mãn nguyện, không hề nuối tiếc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.