Quyển 4 –
Trong lòng miên man vô tận, dài hơn cả giấc mộng
Phi Tâm không nhìn thấy gì cả, lúc kịp phản ứng thì đã bị ánh sáng làm cho chói mắt. Nàng vừa định giãy dụa đẩy đống đồ trên người ra thì hắn đã trực tiếp ôm nàng đi ra ngoài. Cửa sổ trong tất cả các gian phòng đều đã mở ra.
“Mấy bà ấy đã sớm đi rồi.” Vân Hi ban đầu cũng không kịp thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nhưng cơn gió nhỏ vừa thổi qua đã lập tức xua đi sự oi bức khắp người.
Hắn cúi đầu, hí nửa mắt nhìn Phi Tâm, bỗng nhiên khẽ thốt ra tiếng: “Mặt của nàng sao lại thành như vậy?” Trên mặt nàng bảy tám phần đều có dấu tay, hơn nữa chỉ nhìn sơ qua cũng đã biết là do tay mình véo.
Phi Tâm từ từ nhắm chặt hai mắt, hắn hiện giờ lại chạy tới nhà nàng làm chuyện điên rồ, nàng thật cảm thấy thẹn với tổ tiên. Nhưng lúc này nàng lại rã rời, đành phải trần trụi chịu mất mặt để hắn ôm ra ngoài. Chỉ còn lại một chiêu cuối cùng, nhắm mắt lại để không thấy phiền nữa. Đột nhiên nghe hắn hỏi, nàng cũng không mở mắt mà thốt lên: “Cái gì vậy?”
“Tự nàng xem đi.” Hắn thuận tay cầm lấy một cái gương đặt trên bàn trang điểm trước cửa sổ rồi quay qua nàng: “Thành mèo hoa rồi.”
Phi Tâm nhanh chóng mở mắt rồi lại nhanh chóng nhắm lại, cũng không nói gì, làm cho hắn cảm thấy hết sức buồn cười. Hắn ôm nàng đi về phía đại sảnh, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-me-tam-ky/1962252/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.