An An đã được 4 tuổi rồi, lớn đến vậy mới gọi ai đó là mẹ.
Không có một đứa trẻ nào không cần mẹ cả, An An cũng vậy, đây là hy vọng nhỏ nhoi sâu trong nội tâm cô bé.
Bây giờ, giấc mộng ấy đã trở thành sự thật rồi!
Cho dù không phải là mẹ ruột cũng không quan trọng nữa.
An An cực kỳ phấn khích, so với ăn kẹo, chơi cầu trượt hay là thầy cô ở cô nhi viện quên mất thời gian xem TV, để bọn nhóc xem nhiều hơn năm phút thì lúc này càng vui hơn.
"Mẹ..."
Giống như không thể tin được, cô nhóc lại nhấp miệng nhỏ, nhẹ nhàng gọi.
Mạc Tuệ nhìn bộ dáng cẩn thận lại vui mừng của bé.
Năm ngoái, lúc gặp bác sĩ tâm lý, là bởi vì cô ý thức được bản thân không khống chế được cảm xúc, mỗi ngày giống như bị lún sâu trong bùn lầy, sẽ không vì ai mà vui vẻ, buồn bã.
Làm một diễn viên, nếu không thể hòa vào cảm xúc bên trong của nhân vật là cực kỳ nguy hiểm. Bởi vậy, cô cũng muốn tiếp nhận trị liệu nhưng không hiệu quả.
Lâu dần, Mạc Tuệ từ bỏ, không diễn được thì không làm nữa, lấy địa vị bây giờ, cũng không cần miễn cưỡng bản thân.
Cô bắt đầu thích ứng với khuôn mặt không cảm xúc.
Nhưng ai ngờ, sau khi gặp được An An, nội tâm lại có sự chuyển biến.
Nếu vào năm ngày trước, có người nói với cô, sẽ để một đứa bé gọi bản thân là "mẹ", nhất định cô sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-me-anh-hau-tham-gia-gameshow/3229556/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.